Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 625



"Báo cảnh sát, đi bệnh viện, Mộ Mộ, đã như vậy rồi mà cậu còn không ly hôn sao?"

 

Cố Lỗi vội tiếp lời.

 

"Đúng, mau ly hôn đi, tôi có thể để cho cô nuôi con gái.”

 

Người đàn ông nói xong sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài, Tần Mộ Mộ ôm bụng nằm ở trên giường.

 

"Đi bệnh viện đi!"

 

Tống Chức lo lắng đến đến mức trên mặt đầy mồ hôi.

 

"Chỉ sợ là đá bị thương."

 

Phó Nhiễm ôm lấy đứa bé đi tới trước giường trẻ, Tần Mộ Mộ cắn mu bàn tay khóc, Phó Nhiễm nhìn về phía đứa bé trong ngực, lớn tầm như Hãn Hãn, cũng chưa biết gọi một tiếng ba mẹ, lại phải đối mặt với những điều tàn nhẫn trong thế giới nà

 

"Tớ không ly hôn."

 

Gương mặt Tần Mộ Mộ đầy nước mắt, nghẹn ngào khóc thành tiếng.

 

"Hồng Hồng của tớ còn nhỏ như vậy, sau khi ly hôn phải làm sao?"

 

Vành mắt Tống Chức cũng ửng hồng.

 

Phó Nhiễm đặt đứa bé vào bên trong giường nhỏ, xoay người nhìn về phía Tần Mộ Mộ.

 

"Đừng mang đứa bé ra làm cái cớ, cậu bị đánh thành bộ dạng này bây giờ đứa bé còn không hiểu, về sau thấy được tâm lý sẽ khó tránh khỏi mặc cảm, nói cho cùng vẫn là do mình không bỏ được."

 

Tần Mộ Mộ càng khóc to hơn.

 

"Tiểu Nhiễm, hai người không hiểu."

 

"Mộ Mộ."

 

Phó Nhiễm thấy cô có ý trốn tránh.

 

"Gặp bất cứ điều gì trong hôn nhân cũng không đáng sợ, mà đáng sợ và tuyệt vọng nhất là có người thứ ba chen vào giữa cuộc sống của hai người, càng lúc càng dấn sâu, ngay cả điều quan trọng nhất là tình yêu cũng không có, về sau, cậu lấy cái cái gì để duy trì loại cảm tình này?"

 

Tần Mộ Mộ cong hai chân lên, Tống Chức nhìn nền nhà bừa bãi, hình ảnh của Tần Mộ Mộ lúc mới kết hôn vẫn còn như mới trong ký ức, rất nhiều việc, đến cuối cùng cũng không thoát khỏi hai chữ thực tế.

 

Phó Nhiễm đi tới.

 

"Mộ Mộ, chúng tớ đưa cậu đi bệnh viện."

 

Cô kéo chăn qua che kín

 

"Tớ không đi."

 

Tống Chức tức giận dậm chân.

 

"Mộ Mộ!"

 

"Xèo Xèo, chúng ta đi."

 

Phó Nhiễm kéo cổ tay Tống Chức.

 

"Nếu cậu ấy không chịu ly hôn, sau này vẫn còn bị đánh cho đáng đời, đường đều là do mình tự chọn, về sau chớ oán trách trời đất."

 

Mặc dù Tống Chức biết lời này có lý nhưng mà vẫn có chút lo lắng.

 

Phó Nhiễm chạy ra tới cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tần Mộ Mộ kéo chăn ra.

 

"Ừ, tớ. . . . . . tớ ly hôn."

 

Đưa Tần Mộ Mộ đi bệnh viện xong rồi trở về nhà, Tống Chức cùng Phó Nhiễm đi ra khỏi khu nhà, hai người cũng không ai lên tiếng, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, cô nên cảm thấy may mắn, trong lúc này cô và Minh Thành Hữu được coi như là tốt đẹp, ít nhất bọn họ vẫn còn yêu nhau, không phải thế sao?

 

Thình thoảng Phó Nhiễm cũng sẽ mang Hãn Hãn đi ra ngoài, không thể tự lái xe, bên kia liền phái xe tới đón.

 

Mấy bận như vậy, hơn nữa bây giờ chó săn tin có thể lợi dụng mọi cơ hội để ra tay, bắt được một chút manh mối là có thể thêu dệt, dựng chuyện vô căn cứ.

 

Phó Nhiễm bị một cuộc điện thoại của Lý Vận Linh gọi về nhà.

 

Bởi vì là đang từ trong công ty chạy tới, cho nên không mang theo

 

Khi Tiêu quản gia nhìn thấy cô vẻ mặt cũng không tốt, ý bảo cô là Lý Vận Linh đang ở phòng khách, sau đó liền rời đi.

 

Suốt một tháng, hôm nay là lần đầu Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Vanh.

 

"Mẹ, Nhị ca."

 

Gương mặt Lý Vận Linh u ám, Phó Nhiễm ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế sofa.

 

"Gọi con trở về gấp gáp như vậy, có chuyện gì sao?"

 

"Những lời này nên là ta hỏi cô mới phải."

 

Lý Vận Linh nhặt tờ báo trên bàn lên ném về phía Phó Nhiễm.

 

"Cô xem một chút đi!"

 

Cô cầm lấy tờ báo mở ra, là hình cô cùng Hãn Hãn được một chiếc xe đến đón, đến cửa biệt thự, Duật Tôn vừa ra cửa cũng bị chụp lén cùng, thời khắc quan trọng nhất đã qua, hiển nhiên, bên kia cũng không có cố ý kiêng dè.

 

Phó Nhiễm đi ra thì là buổi sáng ngày thứ hai, tờ báo nói rõ cô ở đó qua đêm.

 

Lý Vận Linh run rẩy duỗi ngón tay ra.

 

"Người đàn ông này là ai?"

 

Phó Nhiễm gấp lại tờ báo.

 

"Mẹ, mẹ có ý gì?"

 

"Phó Nhiễm, cô cũng đến với người ta rồi sao còn hỏi ta có ý gì? Ta biết rõ không giữ được chân cô, nhưng dầu gì Hãn Hãn vẫn còn là đứa bé, cô làm như vậy. . . . . ."

 

Săc mặt Lý Vận Linh đột nhiên kinh hãi.

 

"Chẳng lẽ, ngay cả Hãn Hãn cũng không phải?"

 

"Mẹ!"

 

Phó Nhiễm lên tiếng ngắt lời Lý Vận Linh.

 

"Có mấy lời một khi đã nói ra khỏi miệng, là có thể không thu lại được rồi."

 

Minh Vanh ở bên cạnh khuyên nhủ.

 

"Mẹ, mẹ tỉnh táo một chút, nghe Tiểu Nhiễm giải thích."

 

"Phó Nhiễm, ta liền hỏi cô một câu, cô đã có tính toán của mình, còn muốn ở tại Minh gia sao? Ta vẫn là câu nói kia, ta sẽ nuôi Hãn Hãn, cô đem nó để lại cho ta."

 

Ánh mắt Phó Nhiễm sắc lạnh nhìn chăm chú về phía Lý Vận Linh, cũng không quên nhìn về phía Minh Vanh ngồi ở bên cạnh, điện thoại trong túi xách vang lên hai lần cô đều không nghe.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com