Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 624



"Mấy giờ rồi?"

 

“12 giờ."

 

"Trễ như thế sao?"

 

Phó Nhiễm vội vàng mặc quần áo, anh nhanh chóng bước đến phía trước, đôi tay đè chặt bả vai của cô, lúc này cô mới thật sự tin tưởng anh hồi phục được không tệ, sau khi giày vò hơn nửa đêm còn có thể làm hết bài tập hồi phục chức năng.

 

Cô đưa tay ôm chặt hông của anh.

 

"Lúc nào thì trở lại?"

 

Anh đưa ngón tay chỉ hướng bụng mình.

 

"Chờ chỗ cơ bắp này khôi phục."

 

Cô cười cọ cọ vào mặt anh.

 

"Không sao, em sẽ không chê anh là sân bay."

 

Chợt trước n.g.ự.c Phó Nhiễm căng lên, cô hất tay của người đàn ông này ra.

 

"Anh còn phải đợi thêm một thời gian nữa, hôm nào em mang Hãn Hãn tới đây, Chủ nhật cũng có thể ở tại nơi này."

 

"Em sợ sẽ khiến cho người khác hoài nghi."

 

"Để cho bọn họ hoài nghi đi đi, yên tĩnh quá cũng không tốt."

 

Người giúp việc đem cơm trưa đưa lên đến lầu ba, Phó Nhiễm rửa mặt xong đứng ở ban công, anh và cô ăn cơm xong, Phó Nhiễm nghĩ đến hôm nay là Thứ hai, công ty còn có rất nhiều chuyện đợi cô xử lý, cô không nên ở lâu.

 

Thay giầy ở cửa trước xong, đi qua chỗ trước cây trụ đá, cô cảm thấy hai chân mềm nhũn, bàn tay vội vịn vào cây trụ.

 

Vừa lúc người giúp việc đi ra ngoài thì nhìn thấy.

 

"Ngài không có sao chứ?"

 

Nét mặt Phó Nhiễm không giấu được ngượng ngùng, cô đứng dậy, thật vất vả mới lấy lại được giọng nói của mình.

 

"Không có việc gì."

 

Nhưng đi bộ vẫn là có chút không tự nhiên.

 

Phó Nhiễm cùng Tống Chức bớt chút thời gian đi tới nhà Tần Mộ Mộ.

 

Mới đi đến hành lang, liền nghe đến tiếng trẻ con khóc từ bên trong phòng truyền đến.

 

Tống Chức lầm bầm một tiếng.

 

"Sao Mộ Mộ lại để đứa bé khóc thành ra như vậy?"

 

Phó Nhiễm ấn vang chuông cửa, cửa vừa được mở ra, Cố Lỗi thấy hai người liền ngẩn ra.

 

Phó Nhiễm cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng đẩy hắn ra đi vào trong.

 

Tần Mộ Mộ ngồi dưới đất, bàn tay đè lại bụng, một tay kia vịn vào mép giường muốn đứng lên, đứa bé đang ở trên giường lớn ra sức khóc, Tống Chức tiến tới ôm đứa bé lên.

 

"Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Không thấy là dọa con sợ đến như vậy sao?"

 

Phó Nhiễm ngồi xổm trước mặt Tần Mộ Mộ, cô ngẩng đầu lên, Phó Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt cô có m.á.u ứ đọng, khóe mắt sưng đỏ, trong hốc mắt đầy máu.

 

"Cố Lỗi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống Chức tức giận không kiềm chế được.

 

"Anh còn là người sao, đánh Mộ Mộ thành ra như vậy?"

 

"Cô hỏi cô ta một chút xem tại sao tôi đánh cô ta?"

 

Cố Lỗi trong bộ dạng vênh váo đứng ở bên giường, đối với con gái đang khóc rống ở trong n.g.ự.c Tống Chức cũng không nhìn lấy một cái.

 

Phó Nhiễm chưa kịp hỏi, Tần Mộ Mộ đã quát.

 

"Tôi sẽ không ly hôn đấy!"

 

Cố Lỗi chợt xông tới.

 

"Người phụ nữ không sạch sẽ này, nói không chừng đứa nhỏ này cũng không phải là của tôi, cô thích quyến rũ mà, tám phần. . . . . ."

 

"Oa oa oa ——"

 

Đứa bé càng khóc càng lớn, như xé rách cổ họng, cổ cũng đỏ bừng.

 

Phó Nhiễm kéo Tần Mộ Mộ, cô ôm bụng đau đến nỗi không đứng lên được, ngã vào trên giường

 

Tống Chức vừa nhìn thấy như vậy, xông lên phía trước xô đẩy Cố Lỗi.

 

"Tên khốn kiếp này, anh xem anh đánh cô ấy thành hình dáng gì?"

 

Cố Lỗi hất tay Tống Chức.

 

"Cô buông tay ra cho tôi."

 

Từ trước đến giờ Tống Chức là người bướng bỉnh, một tay ôm đứa bé, một tay níu lấy cổ áo Cố Lỗi.

 

"Không thả, ban đầu Mộ Mộ đi theo anh, anh chính là với cao, hiện tại thì không biết quý trọng, có đứa bé rồi còn nháo, anh có phải người hay không?"

 

"Đúng, cho nên tôi đã xin cô ta đừng làm cho tôi với cao, bây giờ là bạn của cô bám chặt lấy tôi không buông, cô buông tay ra!"

 

Không khí căng thẳng, thấy Cố Lỗi thật sự có ý đánh người, Phó Nhiễm vội chắn ở trước mặt Tống Chức.

 

"Xèo Xèo, cẩn thận đứa bé."

 

Cố Lỗi thấy là Phó Nhiễm, giơ lên quả đ.ấ.m sau đó lại hạ xuống, lại nói trong cơn giận dữ.

 

"Công ty của tôi cũng không chống đỡ nổi nữa, cô vui vẻ sao?"

 

"Trước kia MR hợp tác với anh chính là ngoài ý muốn, quả thật là công ty của anh không có thực lực như vậy, tôi cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa."

 

"Hừ…" Cố Lỗi cười lạnh.

 

"Nói cho cùng là cô ta không cùng chồng cô chứ? Bên ngoài đang có lời đồn đại nói rõ rằng Tam Thiếu c.h.ế.t rồi, bằng không, sao một thời gian dài như vậy lại không xuất hiện?

 

Cố Lỗi bị ăn đến một cái tát thì cả người cũng giật mình, từ nhỏ đến lớn không có người nào dám đánh hắn như vậy.

 

"Cô…"

 

Phó Nhiễm đeo giày cao gót, dáng người cũng không thể thấp hơn so với Cố Lỗi, bản thân cô lại có khí thế như vậy.

 

"Anh nói chồng tôi c.h.ế.t sao? Được, anh thử dám chọc tôi một chút xem?"

 

Cố Lỗi nheo khóe mắt, cắn răng nghiến lợi.

 

Tống Chức dỗ dành đứa bé xong sau đó vội vàng kiểm tra vết thương của Tần Mộ Mộ,

 

Ánh mắt của Phó Nhiễm cùng hắn nhìn nhau chằm chằm, trong mắt lạnh lùng làm người ta không khỏi rét run, cô gằn lên từng chữ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com