Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 634



"Tro cốt cũng mang về Minh gia hạ táng gần nửa năm, làm sao còn có chuyện như vậy có thể xảy ra?"

 

Bàn tay Minh Vanh chống cằm dưới lên, Lý Vận Linh không khỏi thở dài.

 

"Nếu như Thành Hữu còn sống thì thật tốt, để cho nó trở lại xem tình hình bây giờ, nghĩ đến cũng chỉ có nó mới có thể dọn dẹp tàn cuộc này."

 

Phó Nhiễm nhận được điện thoại, vội vàng lái xe chạy tới biệt thự.

 

Cô đẩy cửa phòng ra bước vào, thấy anh nằm ở trên giường.

 

"Sao vậy?"

 

"Không có việc gì."

 

Anh lơ đễnh kéo tay Phó Nhiễm.

 

"Xem em lo lắng kìa."

 

"Còn nói không có việc gì?"

 

Phó Nhiễm có chút ảo não, đưa ra quả đ.ấ.m hướng về n.g.ự.c anh.

 

"Còn muốn giống như trước kia nữa đúng không? Những khổ sở kia còn chưa chịu đủ sao?"

 

Tiếng nói vừa dứt, cổ họng hơi nghẹn ngào.

 

Anh chống người ngồi dậy, hai cánh tay ôm cô thật chặt.

 

"Thật không có chuyện gì, mới vừa rồi đua xe quá nhanh, sau khi trở lại hơi có chút khó chịu, bác sĩ mới vừa đến xem qua nói không có đáng ngại, chỉ là trái tim đập kịch liệt quá mức nên có chút khó chịu chưa kịp thích ứng."

 

"Anh làm gì còn đi đua xe?"

 

Phó Nhiễm đẩy anh ra, vẻ mặt tức giận.

 

"Chỉ là ra đi ngoài một chuyến, lúc trở lại súyt nữa thì đụng phải Nhị ca, anh nghĩ thầm sẽ không có chuyện, liền tăng tốc độ."

 

Phó Nhiễm tức giận dễ sợ.

 

"Anh ấy, là lấy chính thân thể của mình ra làm trò đùa."

 

Anh áp trán vào trán cô.

 

"Trở lại có uống thuốc rồi, bây giờ đã tốt hơn nhiều."

 

Hai tay Phó Nhiễm vòng ra ôm chặt thắt lưng anh.

 

"Nếu như anh có chuyện, em và Hãn Hãn phải làm sao?"

 

"Ai gọi điện thoại cho em vậy?"

 

"Chuyện này anh không cần quan tâm."

 

Anh đưa tay xoa gáy cô, Duật Tôn không có nhàm chán như vậy, anh nghĩ đến Mạch Sanh Tiêu, cho nên mới nói, trái tim phụ nữ đều là đồng cảm với nhau.

 

Mặc dù bác sĩ nói không có gì quan trọng, trong lòng Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi, cô để cho anh nghỉ ngơi. Biết bác sĩ vẫn còn ở bên trong thư phòng lầu hai, Phó Nhiễm gõ cửa đi vào, Duật Tôn nói mấy câu sau đó liền đem không gian để lại cho cô.

 

"Bác sĩ, thật sự anh ấy không có chuyện gì chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Sau khi phẫu thuật thì trong vòng một năm, tốt nhất nên tránh loại vận động nhanh này, huống chi về sau đều cần phải phối hợp với thuốc chống bài xích, mặc dù sau khi ghép tim có thể giống như người bình thường, nhưng tôi đề nghị, là chính mình phải thật cẩn thận."

 

àn tay Phó Nhiễm vịn vào mép bàn.

 

"Trước đó tôi đã xem qua tài liệu, tôi muốn hỏi, trường hợp như anh ấy có thể kéo dài được bao lâu?"

 

Nét mặt bác sĩ lộ vẻ khó khăn, Phó Nhiễm nhíu mày.

 

Trước kia, chỉ hy vọng xa vời là anh có thể tiếp tục sống nữa, hiện nay, lại có lòng tham muốn anh có thể thể giống như một người bình thường thực sự.

 

"Cũng có thể là mấy năm, cũng có thể là mấy chục năm."

 

Bác sĩ nói ra lời nói thật.

 

"Lại nói, tôi cho là ghép tim vốn đã là một kỳ tích, sao cô không mong đợi thêm một kỳ tích khác nữa?"

 

Phó Nhiễm nghe vậy, mặc dù trong lòng còn có lo lắng nặng nề, nhưng không khỏi dâng nên. Khi đó chỉ hi vọng anh có thể sống từng ngày từng ngày một, hôm nay, nếu chuyện sau này khó biết trước, sao không vui vẻ đối mặt?

 

Mạch Sanh Tiêu đẩy cửa đi vào, thấy Phó Nhiễm đứng ở trước bàn đọc sách, bác sĩ đã đi ra ngoài.

 

Cô đi tới trước mặt Phó Nhiễm.

 

"Cùng đi ăn chút gì không?"

 

Ánh mắt Phó Nhiễm lại bất ngờ rơi vào chỗ cổ tay Mạch Sanh Tiêu, cô nhìn theo tầm mắt Phó Nhiễm đang nhìn chăm chú về phía tay của mình.

 

"Có phải cô muốn hỏi tại sao tay của tôi lại bị như vậy hay không?"

 

"Rất đau chứ?"

 

"Dù sao hiện tại cũng đã cố gắng vượt qua."

 

Mạch Sanh Tiêu giơ cánh tay l

 

"Lúc ấy bác sĩ nói cho tôi biết, tay của tôi gần như bị phế thì tôi cảm thấy toàn bộ thế giới sụp đổ, bởi vì giấc mơ đánh đàn Piano cả đời của tôi cũng bị phá hủy."

 

"Là ai?" Phó Nhiễm không khỏi xúc động. "Người nào hại cô thành ra như vậy?"

 

Mạch Sanh Tiêu cười kéo tay áo lại, nửa đùa nửa thật nói.

 

"Nghe qua một câu nói như vậy sao? Người ta yêu làm tổn thương ta sâu nhất."

 

Cô kéo tay Phó Nhiễm đi ra ngoài, Phó Nhiễm chạm đến vết thương nơi tay cô, tim đập có chút nhanh.

 

Đi tới lầu ba, người đàn ông đưa lưng về phía cô, đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Phó Nhiễm ngồi vào mép giường, cô nghiêng người qua, bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc đen cắt ngắn của anh, anh vỗ vỗ vào m.ô.n.g cô.

 

"Yên tâm chứ?"

 

Cô cũng nằm xuống bên cạnh anh.

 

"Anh cũng không hỏi tên của bảo bảo, làm sao biết là Hãn Hãn?"

 

Anh cười ôm hông của cô.

 

"Không phải là em nhìn lén máy vi tính của anh mới lấy được tên cho đứa bé sao?"

 

“Úi chà, đó là anh tự nguyện cho em xem ."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com