"Ai mà không biết nói, anh giả bộ nghiêm chỉnh cái gì."
Phó Nhiễm nhếch cánh môi.
"Lặp lại lần nữa? Anh phải trừng trị em mới được."
Anh áp người xuống muốn hôn cô, Phó Nhiễm vội vàng dùng tay che miệng lại.
"Anh sống yên ổn chút đi, bác sĩ nói để cho anh tĩnh dưỡng."
"Hôn miệng một chút không có việc gì."
Phó Nhiễm nghiêng người sang dùng bả vai chống được cằm anh đang tới gần.
"Trải qua một hồi bệnh như vậy cũng chưa thấy anh bớt phóng túng đi một chút.”
"Cũng bởi vì đã lâu, nên nghĩ tới mới nghiền."
Nếu muốn chiếm được tiện ngh khi đấu khẩu với anh, không có cửa đâu.
Phó Nhiễm đúng lúc bắt được bàn tay anh kéo khóa áo cô đang mong muốn xâm nhập vào bên trong.
"Hiện tại không được."
"Anh không làm."
"Vậy cũng không được."
Phó Phó Nhiễm kéo khóa kéo lại.
"Em phải nhanh đi về, gần đây bị theo dõi
Anh thừa dịp cô xuống lấy giày lôi cô ngồi vào trên đùi mình.
"Người trong nhà không làm khó dễ em chứ?"
"Yên tâm, em có thể ứng phó."
Phó Nhiễm xoay người lại với lấy giầy, y phục sau lưng bị vén lên, có thể nhìn đến thắt lưng nhẵn nhụi, nơi cổ họng anh khẽ cuồn cuộn, đôi giầy này cô mới mua, đeo lên có chút khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một tay anh vòng qua trước mặt cởi cúc quần cô ra, một tay kia thuận thế đi xuống. Bàn tay có chút lạnh, thiếu chút nữa Phó Nhiễm thét chói tai, đột nhiên ngửa người ra sau, gáy đụng vào sống mũi anh. Anh rên lên tiếng, Phó Nhiễm bị anh mang về phía sau, anh xoay người đè cô ở phía dưới thân mình, bàn tay vẫn để ở chỗ cũ.
Toàn bộ nguốn vốn của MR gần đây đều tập trung cho hạng mục mới, đây là bước đầu tiên Phó Nhiễm có thể đứng ổn định.
Trong thời kỳ mấu chốt nhất, lại có một cơn sóng lớn cuốn tới.
Có người nói, không phải là Minh Thành Hữu ra nước ngoài, Minh gia đem tin tức này giấu thật kỹ, là bởi vì Minh Thành Hữu đã chết!
Đầu tiên vẫn chỉ là suy đoán, Phó Nhiễm biết lúc này không thể thừa nhận, cô cố gắng né tránh truyền thông, dù là không cẩn thận gặp phải thì cũng là nói năng thận trọng.
Nhưng chuyện vẫn chưa vì vậy mà yên ổn, ngược lại càng che thì sóng lớn càng mạnh, cho đến có một ngày, trên trang đầu tất cả các tờ báo đều có tựa đề như vậy: Minh Thành Hữu đã qua đời từ lâu, được án táng tại nghĩa trang Thanh Sơn.
Kèm theo còn có một tấm hình, tên tuổi của Minh Thành Hữu trên bia mộ có thể thấy được rõ ràng.
Bí mật bị che giấu gần nửa năm, khi lộ ra tưởng như long trời lở
Lý Vận Linh không khỏi đau lòng, ý của Phó Nhiễm là không thừa nhận, dù sao chuyện như vậy, chỉ cần không ai đứng ra nói chắc chắn, lời đồn liền vĩnh viễn chỉ là suy đoán mà thôi.
Sau khi Lý Tắc Cần biết chuyện này, liền chạy tới Minh gia.
"Chị, chị còn không thừa nhận, Phó Nhiễm che giấu còn không phải là sợ ảnh hưởng tới vị trí của cô ta ở MR sao? Chị kiên trì làm cái gì, công ty ở trong tay cô ta, nói không chừng về sau Hãn Hãn cũng không có phần, huống chi về chuyện Thành Hữu, ngay cả bia mộ cũng bị phát hiện, cô ta cứ nói đừng động tới truyền thông, nhưng Minh gia như vậy, chị có thể trốn tránh được sao?"
Lý Vận Linh nhận lấy chiếc khăn Tiêu quản gia đưa tới, lau khóe mắt xong lại trả lại.
"Tự ta cũng biết, đầu tiên nói muốn giấu là vì tót cho MR, nhưng bây giờ cũng lâu như vậy rồi, ta cũng đang lo lắng không biết trong lòng Phó Nhiễm đang tính mưu ma chước quỷ gì."
"Chị, bên trong MR không có người mình, chị có thể yên tâm sao?"
"Nếu không thì thế nào?"
Lý Vận Linh cau mày.
"Cậu có biện pháp gì tốt hơn sao?"
"Em muốn cho Sâm tử vào hội đồng quản trị."
Lý Vận Linh nheo mắt lại.
"Trong lòng cậu nên hiểu, Sâm tử chưa có đủ tư cách này."
"Gần đây em đang suy nghĩ biện pháp, chỉ cần bỏ tiền, còn sợ không có được một số cổ phần sao?"
Lý Vận Linh không lên tiếng, sau khi Minh Thành Hữu qua đời, không thể nghi ngờ là MR thành khối thịt béo bở, ai cũng muốn tới đây tranh một phần, quan hệ gần, tất nhiên là dễ dàng xuống tay hơn, điều bà kiên trì duy nhất, chính là bảo vệ MR thay Minh Thành Hữu, bởi vì vậy mới có thể để lại tất cả cho Hãn Hãn.
Trong lúc nhất thời, áp lực dư luận gần như ngập đầu, thật có thể lấy dùng bốn chữ “vô khổng bất nhập”* để hình dung những loại người đó. Sau đó cũng có không ít ký giả chạy tới Thanh Sơn muốn dò xét đến cùng, mặc dù cũng bị người trông coi nghĩa trang chặn ở ngoài cửa, nhưng chuyện Minh Thành Hữu qua đời trong mắt người ngoài đã thành sự thật.
( * Ý nói dùng mọi thủ đoạn để đạt được điều mình muốn, chỗ nào cũng nhúng tay vào. )