Triệu Lan mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào Y Vân thủ phủ, ở nhà không có việc gì, bà chỉ có thể đan mấy bộ quần áo len cho đứa nhỏ, gần đây tin tức Minh Thành Hữu qua đời bị truyền ra, trong lòng khó tránh khỏi đau lòng thêm lần nữa, có lúc hơn nửa đêm bà không ngủ được, lòng dạ cũng đều ở trên người Hãn Hãn, hi vọng đứa bé có thể bình an vô sự.
Làm xong cơm tối đi ra ngoài, vừa lúc gặp Phó Nhiễm thay giày ở trước cửa.
"Mẹ?"
"Tiểu Nhiễm về rồi."
Phó Nhiễm đem túi xách trong tay thả vào trên ghế sa lon.
"Trong nhà không phải đã có người giúp việc rồi sao?"
"Mẹ thấy gần đây con bận rộn công việc, nấu cháo gà cho con, mau tới đây uống."
"Hãn Hãn đâu
"Chị Nguyệt đưa vào phòng trẻ ngủ rồi, đứa nhỏ này càng ngày càng nghịch ngợm, về sau học đi chắc chắn là cũng không trông nom được."
Ánh mắt Triệu Lan có chứa nét cưng chiều, đem cháo gà bưng đến bên tay Phó Nhiễm.
"Cám ơn mẹ."
"Một mình lo cho Hãn Hãn rất vất vả chứ?"
Triệu Lan đứng dậy lấy ra một hộp từ trong tủ lạnh.
"Đây là hộp nấm Kim Châm mẹ tự tay làm, con nếm thử một chút, nghe người giúp việc nói có lúc con không ăn điểm tâm, như vậy sao được?"
Phó Nhiễm uống hai ngụm canh.
"Mẹ, canh gà này uống rất ngon."
"Mẹ thêm chút táo đỏ, bổ máu."
Bàn tay Phó Nhiễm cầm chiếc thìa lên bỗng ngừng lại, không trách được mùi vị rất quen thuộc, trước kia Phạm Nhàn cũng thỉnh thoảng hầm canh gà như vậy, nói là phụ nữ uống rất tốt.
Triệu Lan thấy sắc mặt cô ảm đạm, đưa tay cầm bàn tay Phó Nhiễm.
"Con bận rộn cũng phải để ý tới mình, về sau mẹ sẽ thường tới đây nấu cơm cho con, thuận tiện cũng có thể giúp con trông đứa bé."
Phạm Nhàn không thể làm tiếp những điều này, Triệu Lan hi vọng mình có thể đền bù cho cô.
Một chiếc xe màu sâm banh dừng ở trước cửa tập đoàn Hào Khôn.
Minh Tranh liếc nhìn, đáy mắt dần dần chìm xuống, định chạy
Lý Vận Linh thấy xe của anh tới đây, vội vàng đi xuống.
Bà ngăn ở trước mặt anh.
"Minh Tranh."
Minh Tranh từ từ hạ cửa sổ xe xuống .
"Có chuyện gì sao?"
"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút."
Lý Vận Linh đặt tay lên cửa sổ xe.
"Ta biết rõ con không muốn gặp ta, nhưng cho ta mười phút cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xung quanh Hào Khôn là một khu phố buôn bán phồn hoa náo nhiệt, nhân viên phục vụ đem hai tách cà phê nóng lên, Minh Tranh vắt chân lên, nửa người trên dựa ra phía sau.
"Bà nói đi."
Người đàn ông đặt tay đeo chiếc đồng hồ đeo tay lên bàn, có vẻ như đang nhìn thời gian.
Lý Vận Linh thấy thế, không che giấu được ánh mắt buồn bã.
"Minh Tranh."
Lý Vận Linh uống cà phê, nói rõ ràng tất cả với anh.
Người đàn ông uống cà phê, động tác dừng lại sau đó nâng tầm mắt lên, dường như khó có thể tin nổi.
"Bà nói cái gì?"
"Mẹ một lòng vì tốt cho con."
Minh Tranh buồn cười đem tách cà phê chén để lại trên bàn.
"Bà kêu tôi đối phó MR, rốt cuộc thì trong lòng bà suy nghĩ như thế nào?"
"Không phải là đối phó, hiện ở bên ngoài rất nhiều người muốn có MR, mẹ hy vọng con có thể giúp."
"Nếu là giúp, tại sao vừa nãy bà lại nói như vậy?"
Ánh mắt Minh Tranh hiện rõ ràng vẻ châm biếm.
"Chẳng lẽ con cho rằng Phó Nhiễm là thực lòng giúp đỡ Minh gia sao? Hiện tại mẹ chỉ có thể tin tưởng con cùng Minh Vanh, con là con ruột của mẹ, tự nhiên mẹ sẽ lo lắng cho con trước tiên."
Lý Vận Linh đối Minh Vanh không chút lo lắng, nhưng dù sao cũng phải ưu tiên lo lắng cho con ruột trước rồi mới đến con nuôi.
"Kỳ thật tôi rất hiểu bà."
Minh Tranh buông chân xuống.
"Tựa như trước kia đối với Minh Thành Hữu vậy, bà cho rằng tôi là con riêng, cho nên luôn chèn ép tôi khắp nơi, hiện tại lại muốn dùng thủ đoạn này đối phó Phó Nhiễm, ưu tiên lo lắng tôi, bà cũng không hỏi tôi có muốn hay không."
"Minh Tranh?"
Lý Vận Linh mệt mỏi lên tiếng, đúng là hiềm khích của bà để lại cho anh đến nay khó có thể hóa giải.
"Nếu con muốn, cái gì mẹ cũng có thể giúp con."
"Tôi không có hứng thú đối với MR."
Minh Tranh
"Nó cũng là tâm huyết của Thành Hữu, chẳng lẽ con nhẫn tâm?"
"Đừng mượn danh nghĩa của người khác tới tìm tôi."
Minh Tranh rút ra hai tờ tiền mặt màu đỏ giá trị lớn, đẩy ghế ra đứng dậy.
"Đó là chuyện của Minh gia, không liên quan đến tôi."
"Con đừng quên, con cũng mang họ Minh!"
Lý Vận Linh hướng tới bóng lưng của anh hô lớn.
Mấy chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trong bãi đỗ xe ở tầng trệt, lái xe đi xuống mở cửa xe, Phó Nhiễm đóng laptop, bước ra từ hướng bên phải, mặc trên người một bộ đồ công sở thoải mái dễ chịu, mái tóc dài buộc đơn giản, lộ ra đôi bông tai bằng ngọc trai càng làm tôn lên vẻ sang trọng.