Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 653



Phó Nhiễm đặt tay lên bụng.

 

Người đàn ông giật mình kinh ngạc, đuôi lông mày rạng ngời như nhuộm màu vàng kim của ánh mặt trời trong nháy mắt. "Có thật rồi hả ?"

 

Giọng điệu cô nặng nề. "Có thể thật là gần mấy ngày bao tử không tốt."

 

"Xem em sợ tới mức này…” Anh đưa tay ôm cô đến trước ngực. "Nếu như thực sự mang thai, liền sanh ra."

 

Phó Nhiễm ra sức lắc đầu. "Lúc này mới được bao lâu, cảm giác khó chịu khi mang thai em còn chưa quên thì một lần nữa lại đến đây?" Nghĩ đến cơn đau khi sinh con, Phó Nhiễm càng tỏ ra sợ hãi.

 

Anh cười ôm cô đến trước giường. "Vậy cũng tốt, nếu hiện tại em mang thai nữa, anh lại phải cấm dục chứ?"

 

Phó Nhiễm đẩy bàn tay không có quy củ của anh ra. "Mới vừa rồi ở Y Vân thủ phủ, mẹ đã hoài nghi em rồi, thật sự em sợ gần chết, nhưng nếu đã có thai, chuyện này có thể ầm ĩ rồi."

 

Theo như tính tình của Lý Vận Linh, chắn chắn sẽ gây sức ép cho cô. Trong lòng vốn đã nghi ngờ Phó Nhiễm bên ngoài có người khác, nếu có một đứa bé nữa, càng thêm khó lường.

 

"Cũng không sao." Anh hơi lơ đãng, “thuyền tới cầu tự nhiên thẳng” lắm là kế hoạch ban đầu bị phá vỡ mà thôi.

 

Phó Nhiễm nằm vật xuống giường, lúc này mới thấy thoải mái một chút. "Em muốn nếu có đứa bé, nhất định phải chuẩn bị thật tốt để chào đón nó, bây giờ vẫn không đúng lúc."

 

Anh nhân thể nằm xuống bên cạnh Phó Nhiễm, cánh tay ôm thắt lưng cô. "Em đã dành được hạng mục rồi, tự nhiên có vài người sẽ nóng lòng một chút." Anh chống cánh tay lên, liếc nhìn mặt Phó Nhiễm. "Anh đối với em ôm hi vọng, giống nhau, em cũng không để cho anh thất vọng."

 

Cô khẽ mở mắt ra, nhìn chiếc đèn treo trên trần nhà. "Đúng rồi."

 

"Hả?"

 

"Em cùng Nhị ca cùng thực hiện một phương án, em thay đổi giá thầu sau đó được lưu giữ trong trong máy vi tính, dùng trình duyệt anh đưa cho em, cũng không có người đột nhập, em nghĩ, nếu lần trước là Nhị ca thật, như vậy lần này anh ta càng không bỏ qua, nhưng. . . . . ." Trong lòng Phó Nhiễm tràn đầy nghi hoặc, lại lắc đầu ngay sau đó. "Nếu như không phải, còn có thể là ai đây?"

 

"Còn có khả năng, nếu lần này lại xâm nhập vào máy tính của em nữa thật, nếu như có liên quan đến Nhị ca, mục tiêu này có phải rất rõ ràng hay không?"

 

Anh vén một sợi tóc rơi bên má cô. "Nhưng cũng mới chỉ là suy đoán mà thôi, những người của Minh gia có liên quan anh đều nghĩ qua, Nhị ca mà nói, thật sự anh không nghĩ ra động cơ của hắn, từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành đều ở Minh gia, quan hệ với anh cũng tốt, lại nói công ty của hắn làm ăn cũng không tồi."

 

Phó Nhiễm vươn cánh tay ôm cổ anh. "Cho dù có giấu sâu hơn nhưng cũng có lúc lộ ra, chờ một chút đi."

 

Lý Vận Linh lo lắng chờ tin tức ở nhà, bà nghĩ đến chuyện nếu Phó Nhiễm mang thai thật cũng sẽ không nói cho bà biết, nghĩ ngợi một hồi lâu sau, tự mình đi tới.

 

Phó Nhiễm không có ở nhà, vừa lúc Triệu Lan ra bên ngoài trở lại, Lý Vận Linh đi vào phòng khách, ánh mắt nhìn xung quanh. "Ở đã quen

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thỉnh thoảng tôi tới đây ở giúp chăm sóc Hãn Hãn, phần lớn thời gian buổi tối đều trở về." Triệu Lan thấy sắc mặt Lý Vận Linh căng thẳng, tranh thủ giải thích thêm.

 

"Tiểu Nhiễm ở công ty?"

 

"Ừ, sáng sớm liền đi ra ngoài."

 

Lý Vận Linh đón lấy Hãn Hãn từ trong tay chị Nguyệt.

 

"Buổi tối hàng ngày nó đều ngủ ở Y Vân Thủ phủ sao?"

 

Triệu Lan cầm thức ăn bỗng ngừng lại. "Dĩ nhiên."

 

"Thật sự?"

 

"Có thể thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà đi, dù sao trong nhà chỉ có một người thôi."

 

Lý Vận Linh vừa chơi với đứa bé trong ngực, vừa nói chuyện cùng Triệu Lan. "Đúng rồi, bà cùng Tiểu Nhiễm đi bệnh viện sao?"

 

"À, ừ." Triệu Lan trả lời ậm ừ. "Đi rồi."

 

"Như thế nào?"

 

"Bác sĩ nói là dạ dày không thoải mái."

 

Lý Vận Linh nửa tin nửa ngờ. "Đi bệnh viện nào?"

 

Hai người đang nói chuyện, nghe được tiếng còi xe truyền đến từ bên ngoài, lát sau Phó Nhiễm cầm túi đồ dùng của đứa nhỏ đi vào. "Mẹ."

 

"Tiểu Nhiễm, con đã tới bệnh viện?"

 

Triệu Lan vội vàng đem đồ cầm vào phòng bếp, sau khi Phó Nhiễm dùng que thử thai, Triệu Lan cũng đã hỏi nguyên nhân khó chịu trong người cô, cô nói dạ dày không tốt, đương nhiên là Triệu Lan rất tin tưởng không nghi ngờ gì.

 

"Bác sĩ nói thế nào?"

 

Phó Nhiễm mở tủ lạnh ra, lấy ra hộp sữa chua từ bên trong. "Nói con đừng thức đêm nhiều, không có vấn đề gì lớn."

 

Lý Vận Linh sao có thể chịu tin, chỉ là ngoài miệng không nói ra. Bà ôm bảo bảo đứng ở cửa sổ, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, trong lòng bà càng thấy nhớ đến Minh Thành Hữu, người này vĩnh viễn là đứa con trai mà bà thương yêu nhất.

 

Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn về hướng phòng ăn, thấy Phó Nhiễm đặt tay ở trên vai Triệu Lan, hai người đang nói cười, trong lòng càng thêm bi thương, sau khi Minh Thành Hữu rời đi, hiện tại người thân duy nhất của bà có lẽ chỉ còn Hãn Hãn. Ngón tay Lý Vận Linh khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hãn Hãn. "Vẫn là cháu nội ngoan nhất với ta."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com