Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 654



Trở lại Minh gia, Minh Vanh rất ít khi về, Phó Nhiễm cũng không ở đây, biệt thự lớn như vậy, người mà Lý Vận Linh có thể nói chuyện cũng chỉ có Tiêu quản gia.

 

"Phu nhân, ngài còn hoài nghi thiếu phu nhân mang thai?"

 

"Lúc trước báo chí có đăng tin hình bà cũng thấy đấy, chắn chắn là Tiểu Nhiễm có qua đêm ở bên ngoài, huống chi ta nói nó đi bệnh viện, nó tỏ ra rất không thích hợp, Triệu Lan cũng giúp nó, cho nên chuyện này rất khó nói."

 

Tiêu quản gia đứng ở sau lưng Lý Vận Linh. "Phu nhân, vậy ngài có tính toán gì?"

 

Lý Vận Linh rất là nhức đầu. "Ta cũng không thể cứng rắn lôi kéo nó đi bệnh viện, hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có thể chờ, nhưng nếu nó thật sự mang thai thì sẽ có ngày bụng to ra."

 

Tiêu quản gia giật mình. "Chẳng lẽ ngài không sợ? Lý Vận Linh chống tay lên trán. "Trừ như vậy ta còn có thể có biện pháp khác sao? Nếu nó muốn đi phá bỏ. . . . . . Ai dà, giấy không thể gói được lửa, lại nói nó luôn luôn ở nhà nghỉ ngơi."

 

"Cũng đúng."

 

Lý Vận Linh nhắm hai mắt lại. "Đây đều là những chuyện gì chứ? Nếu Thành Hữu còn sống, nói không chừng bây giờ ta được vui vẻ ôm cháu nội cái gì cũng không cần quan tâm."

 

"Phu nhân, ngài chính là quan tâm quá nhiều chuyện."

 

Chuyện của công ty đang từ từ đi vào quỹ đạo, tin tức về Minh Thành Hữu lại chưa bao giờ ngừng.

 

Dù sao buổi họp báo lần trước chỉ là xuất hiện hình ảnh, ngày qua ngày, mặc dù truyền thông cố ý đào bới, nhưng vẫn không có lấy một chút tin tức về Minh Thành Hữu, vị trí thượng lưu trong xã hội, có đôi lúc nhà giàu giống như là làng giải trí, thật thật giả giả làm người ta không phân biệt nổi.

 

Bên ngoài khu nghĩa trang Thanh Sơn.

 

Một người phụ nữ trẻ tuổi quỳ gối bên ngoài phòng bảo vệ, la khóc om sòm, tuổi chẳng qua cũng khoảng 24 - 25, ăn mặc đơn giản, mái tóc xoăn rối bời, thỉnh thoảng có chiếc xe đi qua, may mắn là ban ngày nếu không thật sự sẽ cho là gặp quỷ.

 

Người gác cổng đi ra ngoài đuổi. "Đi đi, ăn no rửng mỡ tới chỗ này khóc.”

 

"Cho tôi vào gặp Tam Thiếu một lần, tôi muốn thấy anh ấy."

 

"Bệnh thần kinh."

 

Mới vừa khóc một trận náo loạn, cũng không biết thế nào lại kéo đám ký giả tới. Người gác cổng thấy gặp chuyện không hay, vội vàng cho gọi điện thoại tới Minh gia.

 

Lý Vận Linh cùng Minh Vanh vội vàng đến thì người phụ nữ kia đã khóc đến mức ruột gan như đứt từng khúc, đang quỳ trên mặt đất không dậy nổi.

 

Hai người không xuống xe, thấy ký giả vây quanh chật kín, Lý Vận Linh ý bảo chú Vương lái xe qua một bên. Ký giả đang phỏng vấn, người phụ nữ kia chỉ nằm ở đó khóc lóc, nói không thành một câu hoàn chỉnh.

 

Ánh mắt Lý Vận Linh xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài. "Người phụ nữ này chui ở đâu ra vậy?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Khó có thể có quan hệ với Thành Hữu?"

 

"Làm bậy." Lý Vận Linh quả quyết lắc đầu. "Ta biết rõ chỉ có Thẩm Ninh là một, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người phụ nữ này."

 

"Mẹ, muốn gọi cho Phó Nhiễm tới đây sao?"

 

Lý Vận Linh gật đầu không chút nghĩ ngợi. "Dĩ nhiên, đây là chuyện nhà nó, theo lý thì nó nên trông nom."

 

Phó Nhiễm nhận được điện thoại, vô cùng đau đầu, có vẻ như luôn có người ngại cô quá rảnh rỗi, nhất định tìm chuyện cho cô giải quyết. Đến Thanh Sơn, thấy bóng dáng của đám ký giả vây quanh chật kín, Phó Nhiễm đành phải nhắm mắt tiến lên. Người phụ nữ quỳ trên mặt đất nghe được tiếng huyên náo đám ký giả truyền tới, chợt cô ta rướn nửa người trên lên ôm lấy chân Phó Nhiễm.

 

"Van xin cô để cho tôi gặp anh ấy một lần?"

 

"Cô muốn tìm ai?" Phó Nhiễm cúi xuống nhìn, nhìn kỹ mặt người phụ nữ này, phát hiện cũng không quen cô ta.

 

"Thành Hữu, để cho tôi gặp Thành Hữu."

 

Sắc mặt Phó Nhiễm khẽ run lên. "Muốn gặp Thành Hữu, cô chạy tới nơi này?"

 

Người phụ nữ nhìn thấy thần sắc của cô, hơi giật mình.

 

Phó Nhiễm c người xuống, nói ở bên tai cô ta. "Muốn gặp anh ấy sao, tới đây với tôi."

 

Người phụ nữ còn giữ động tác quỳ trên mặt đất, Phó Nhiễm chen giữa đám người đi về phía phòng bảo vệ, người phụ nữ sau lưng kịp phản ứng, nhanh chóng đuổi theo.

 

Đám ký giả cung lao theo, Phó Nhiễm ý bảo người gác cổng ngăn bọn họ ở bên ngoài.

 

Cô quay người đóng kín cửa. "Rốt cuộc cô là ai?"

 

Người phụ nữ ngồi ở trên ghế khóc sụt sùi."Tôi tên là Lý Hiểu."

 

"Tôi không có hỏi tên cô." Phó Nhiễm khoanh tay vòng ở trước ngực, dựa chân vào chiếc bàn. "Hôm nay cô náo loạn như vậy là có ý gì?"

 

Lý Hiểu dùng tay áo lau nước mắt sạch sẽ. "Trước kia tôi cùng Tam Thiếu từng có một thời gian bên nhau, chỉ sợ là cô còn không biết đấy."

 

Phó Nhiễm nghe vậy, càng thấy thêm nhức đầu.

 

Lý Hiểu nhìn bộ dáng của cô, hớn hở cười nói. "Trước kia thường chơi ở Mê Tính, Tam Thiếu hào phóng tôi cũng đã biết, gần đây mấy người chúng tôi rất khó khăn, muốn tới chỗ cô mượn chút tiền."

 

Từ Thẩm Ninh đến Lý Hiểu, người trước còn có thể nói là vì yêu sinh hận, người này được coi là cái gì?

 

Lừa gạt trắng trợn?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com