La Văn Anh cố gắng giữ c.h.ặ.t t.a.y Minh Tranh, giọng nói lạnh đi vài phần “Minh Tranh, anh không cảm thấy hành vi của mình ấu trĩ lắm sao?”
Trên bờ vai trần trắng mịn lộ ra bên ngoài của cô lấm tấm mồ hôi, La Văn Anh ở phía sau Minh Tranh tức giận hét lên.
Minh Tranh cũng không đứng dậy,hai cánh tay hung hăng để ở chỗ mẫn cảm của cô không thLa Văn Anh bắt đầu cáu kỉnh, nhưng biết rõ không có cách nào khác, dứt khoát nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích.
“Anh ấu trĩ?” Trong lời nói Minh Tranh không đè nén được sự tức giận. “Em biết hắn được bao lâu đã hôn môi?”
“Liên quan gì đến anh.” La Văn Anh gầm lên. “Anh là gì của tôi mà muốn quản tôi, ngay cả ba mẹ tôi cũng tán thành , anh làm gì được?”
“Làm gì được?” Minh Tranh thấy cô đầy vẻ bất cần, trong lòng càng tức giận, đầu óc cũng thấy choáng váng, bàn tay không chút cố kỵ hướng xuống véo m.ô.n.g La Văn Anh.
“Anh đưa cho hắn món kia là muốn hắn thấy ghê tởm, vậy mà em lại để hắn ăn thật, sao không mời hắn lên lầu, anh thấy toàn thân hắn hẳn là đang phát hỏa.”
“Anh còn không buông tay ra?”
“Không buông!” Tiếng nói Minh Tranh so với cô còn vang dội gấp đôi.
Hai chân La Văn Anh thấy tê dại. “Cho anh ăn nhiều ngẩu pín như vậy, tôi cũng chỉ là đang bồi bổ cho anh.”
“Không phải cố ý làm anh thấy ghê tởm sao?” Bàn tay Minh Vanh tìm đến thắt lưng La Văn Anh, cô tránh xuống nhưng không có kết quả. “Cho dù nói anh thế nào, anh cũng vẫn đè nặng như vậy không chịu đứng lên phải không,nhưng mà đúng như anh nói ,tôi bây giờ quả thật không có mặc đồ lót bên trong, không tin anh thử xem xem?”
Cô nghĩ nói như vậy có thể dọa lui Minh Tranh, ngày thường anh luôn có vẻ đứng đắn, hẳn là sẽ không ở thời điểm này mà mất đi nhân tính. Tay Minh Tranh tiến vào bên trong váy ngủ của cô, theo mép váy trơn mịn chậm rãi lướt qua bắp đùi hướng lên trên tìm kiếm.
La Văn Anh hận đến mức nghiến răng. “Không phải từ đầu đã không làm sao? Giờ làm như vậy rốt cuộc
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng nói của Minh Tranh vang lên trên đỉnh đầu cô. “ Em cho là có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?”
Bàn tay bao phủ tới nơi nào đó, mặt La Văn Anh đỏ lên, cảm thấy phía sau tai rồi tiếp theo là cả thân thể đều bị thiêu cháy, từ trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở khác thường, cùng lúc đó, một dòng nước ấm từ bụng đi xuống. Bàn tay Minh Vanh nhấn vào nơi nào đó, cảm giác được ngón tay trơn trượt, anh cười nhẹ rút tay về, môi mỏng áp sát đến bờ môi của La Văn Anh, giọng nói khàn khàn so với lúc nãy thêm thâm trầm. “Nhìn xem, động tình rồi?”
La Văn Anh hận đến mức không thể đào một cái lỗ chui vào, cô thề ,cô rốt cuộc không còn mặt mũi nào để nhìn Minh Tranh.
“Anh!”
Minh Tranh nghĩ cô thẹn quá hóa giận. “Này có là gì, anh cũng không phải là lần đầu tiên trông thấy em như vậy.”
La Văn Anh càng nghĩ càng muốn dùng sức khép chân lại, nhưng đầu gối Minh Tranh vẫn để ở giữa hai chân cô, khiến cho cô không thể làm gì được,hai ngón tay Minh Vanh xoa nhẹ phía dưới, hình như có chất sềnh sệch, anh mím môi cười nhạt “ Không muốn nói gì sao?”
La Văn Anh rầu rĩ nói “Tôi hi vọng không bao giờ có điện.”
Sự đời luôn khó đoán, thường là bạn chờ mong điều gì, nó liền không cho bạn được như ý muốn.
Bên trong phòng khách chợt sáng lên, La Văn Anh theo bản năng nheo mắt lại, con mắt trong một lúc không thích ứng được với ánh sáng, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Minh Tranh đang đè trên người, sau đó nhìn đến tay phải của hắn.
Hai má La Văn Anh ửng đỏ. “Anh đi nhanh lên!”
Minh Tranh xem xét thấy ánh mắt của cô có cái gì không thích hợp, sau lại thấy đầu ngón tay mình dính vết máu, gương mặt anh tuấn lạnh lùng của anh nhăn nhúm lại. “Em
La Văn Anh nói chuyện trở nên lắp bắp, chính là không nghĩ đến bà dì cả lại thật sự đến vào lúc này. “Em đã nhắc nhở qua, tại anh không tin.”
Minh Tranh đứng dậy, La Văn Anh vừa muốn cử động, lại bị Minh Vanh đè lại thắt lưng, một tay hắn xốc váy ngủ lên, quả nhiên nhìn thấy phía dưới có vết m.á.u nhỏ, bả vai La Văn Anh run rẩy , nâng chân lên không biết sao lại đá trúng Minh Tranh, chỉ nhìn thấy anh liên tục lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống ghế sô pha đối diện.
La Văn Anh ngồi nghiêm chỉnh, đem váy ngủ kéo lại.