Minh Vanh giương mắt lên nhìn, cách lớp áo ngủ bằng tơ lụa có thể nhìn thấy bộ n.g.ự.c cô vì kích động mà dựng thẳng lên, Minh Tranh ho khẽ, lòng bàn tay đè lại bụng mình, La Văn Anh cũng không sợ anh bị đá đau. “Còn ngồi đó để làm gì? Đi đi!”
Tay Minh Tranh chống xuông ghế sô pha, La Văn Anh đỏ mặt vội ngăn lại. “Đừng, tay anh đang bị bẩn.”
Minh Tranh nhìn nhìn, đưa tay đặt lên đầu gối. “Có bẩn thì đó cũng là của em.”
Vốn dĩ ở trong bóng tối cũng còn khá hơn một chút , lúc này La Văn Anh cảm thấy không có chỗ nào để che giấu, cô chỉ cần đứng lên là anh có thể nhìn thấy rõ được, hai người cư như vậy mặt đối mặt giằng co, hai tay La Văn Anh vòng trước ngực, ngăn cản ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Minh Tranh ho nhẹ hai tiếng. “Em không đi toilet xử lý một chút sao?”
Nếu đợi m.á.u chảy thành sông rồi thì phải giải quyết như thế nào? La Văn Anh cắn chặt răng. “Anh còn ngồi đây làm gì?”
“Hôm nay anh quên mang theo chìa khóa, mẹ anh đang ở Y Vân thủ phủ, anh cũng không thể quay về.”
La Văn Anh cười lạnh. “Người giúp việc trong nhà sẽ không mở cửa cho anh sao? Trước khi bị chuyện có thể suy nghĩ một chút được không?”
“Dù sao anh cũng không đi.” Minh Tranh quyết định mặt dày.
La Văn Anh nhịn không được đến lúc trên sô pha đều là m.á.u , cô đứng thẳng lên, cũng không nhìn đến Minh Tranh bước nhanh đến hướng phòng ngủ, vừa vào trong toilet liền khóa trái cửa, cả người đều là mồ hôi lại thêm có bà dì cả đến, tốt hơn là nên tắm rửa qua một lần.
Minh Tranh đợi một lúc rồi bước đến gõ cửa toilet, La Văn Anh cũng không có phản ứng. Sau khi thay một bộ đồ khác, lại đem quần áo đã giặt trong máy ra phơi khô, La Văn Anh mở cửa đi ra ngoài, suy nghĩ Minh Tranh lúc này hẳn là đã thức thời rời đi?
Trong phòng bếp truyền đến tiếng động lạ, La Văn Anh đến gần nhìn, hoàn toàn bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Minh Tranh để trần nửa người trên, xem ra là vừa tắm qua ở trong phòng tắm dành cho khách, tóc rũ xuống trước trán, lại cư nhiên không mặc quần áo , chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen bó sát ở đây…nấu mì ăn liền!
Khóe miệng La Văn Anh run rẩy một hồi, thở không ra hơi.
Cô ăn mặc kín đáo, phía trên là áo thun, dưới mặc một chiếc quần dài, chân mang dép lê trực tiếp đi tới cửa. “Anh làm sao còn ở đây?”
Minh Tranh khó hiểu nhìn cô. “Không phải đã nói anh sẽ qua đêm ở đây sao?”
“Đây là nhà em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Coi như thu nhận anh một đêm đi.” Lời nói Minh Tranh nửa phần mang theo ý cầu khẩn, anh đem mì đã nấu chín cho vào trong chén, hai tay bưng lên đi đến bàn ăn.
Đối với La Văn Anh đâu chỉ là đơn giản là hai chữ kinh sợ, cho dù từng có tiếp xúc da thịt thân mật, nhưng anh cứ như vậy chỉ mặc quần lót, đặc biệt nhất là bên trong lại che giấu cái bộ phận sinh lý đặc trưng khác nhau giữa nam và nữ, tùy tiện phơi bày ra trước mặt, cô lúc này thực không biết nên đè nén hay nên nổi giận.
Minh Tranh ngồi thẳng xuống. “Vừa rồi chưa kịp ăn gì.”
La Văn Anh đứng bên cạnh tủ lạnh. “Không hỏi mà lấy chẳng khác nào là trộm.”
“Không phải chỉ là một gói mì thôi sao?” Minh Tranh không để tâm. “Ngày mai nói phòng tài phụ trả lại cho em một thùng.” Minh Tranh thấy cô mở cửa tủ lạnh ra. “Muốn nấu cơm cho anh sao?”
La Văn Anh xem như đã thấy được, thế nào gọi là da mặt dày.
Cô đi đến nhà bếp rót ly nước, Minh Tranh ngẩng đầu. “Bụng khó chịu sao?”
“Quần áo của anh đâu?”
“Không cần em giặt, ngày mai anh cho người đem quần áo đến đây.”
La Văn Anh mím môi. “ Tôi chỉ muốn anh mặc rồi mau chóng rời đi.”
Minh Tranh nhìn nhìn, sau đó vùi đầu ăn mì trong chén, tựa như từ đầu đến cuối cũng chưa nghe thấy La Văn Anh nói gì.
Cô trở lại phòng ngủ rồi đóng mạnh cửa, mở máy tính ra xem phim, dỏng tai lên nghe được bên ngoài có tiếng động, cô hé cửa nhìn ra thấy Minh Tranh đang ngông nghênh ngồi trên sô pha, cũng không sợ lạnh, cơ thể màu đồng to lớn cơ hồ muốn xé rách chiếc quần lót màu đen.
Phi phi. Như thế nào lại cứ nhìn phải nơi không nên nhìn. Bất quá cũng không trách cô được, ai bảo toàn thân anh chỉ mặc có một mảnh vải như thế, cô không nhìn thấy sao được?
La Văn Anh cảm thấy đau đầu.
Cô ước gì trên trời cho thần tiên hạ phàm đem tên yêu nghiệt này bắt đi. Đang nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, La Văn Anh hoảng hốt, chạy nhanh ra ngoài, Minh Tranh đang ngồi trên sô pha cũng sợ run lên. La Văn Anh đưa ngón tay lên ra hiệu hắn đừng lên tiếng.
“Ai vậy?”
“Văn Anh, là mẹ.”