Minh Tranh hình như có chút mơ hồ, rốt cuộc vẫn không hiểu được ý La Văn Anh: "Văn Anh."
Cô cũng không ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì nói nhanh đi, lát nữa tôi còn phải tới buổi hội nghị."
"Không phải hôm nay em tìm người đến đổi khóa chứ?" Minh Tranh chủ động hỏi chặn đầu. La Văn Anh đem mớ tài liệu chồng chất trong tay bỏ lên trên bàn: "Mắc mớ gì đến anh?"
"Anh ngủ ở nhà em rất ngon, anh nói thật." Minh Tranh chưa có ý định muốn rời đi: "Căn nhà kia quá lớn, mẹ anh lại thường xuyên tới Y Vân thủ phủ, có nhiều lúc anh về nhà chỉ gặp mấy người giúp việc, họ luôn bận rộn đi tới đi lui, trong lòng lại cảm thấy càng thêm trống vắng, hơn nữa mỗi người đều có chuyện mình cần làm, đi theo anh là dư thừa."
La Văn Anh lần đầu nghe được người đàn ông lấy khẩu khí như vậy nói chuyện với mình, cô không khỏi nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào hai mắt anh.
"Cho nên, nếu em đổi khóa thì cho anh một chìa luôn đi."
La Văn Anh che dấu thần sắc còn chưa kịp biểu hiện ra ngoài: “Anh…” Cô dừng một chút: “Tôi không đổi khóa.”
"Thật sao?" Vẻ mặt anh không một chút d.a.o động, cũng không biết là anh tin hay không tin.
La Văn Anh khẽ đáp: “Hôm nay anh không có việc gì làm sao?”
“Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Đối với việc Minh Tranh bỗng nhiên theo đuổi không rời, kỳ thật La Văn Anh có chút không thích ứng kịp, người ta nói con gái hay thay đổi, cô thấy không phải là người đàn ông này còn dễ dàng thay đổi hơn so với cô sao? “Tôi không rảnh, buổi chiều tôi còn phải giải quyết một hạng mục.”
Đáy mắt Minh Tranh lộ ra vẻ thất vọng, đứng dậy đi ra ngoài: “Được, anh không quấy rầy em nữa.”
Cũng không phải La Văn Anh thật sự muốn tìm cớ thoái thác, mà quả là hôm nay công việc tương đối nhiều, Tiểu Chu gõ cửa phòng làm việc của cô: “Eve, ăn cơm thôi.”
La Văn Anh nâng ngẩng đầu: “Đi liền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có đôi khi, cô hay dẫn theo Tiểu Chu cùng mấy người khác đi ra ngoài khao một bữa, đối với La Văn Anh mà nói, có được vị trí như ngày hôm nay, hơn nữa trong nhà cũng có điều kiện, nhưng cô hoàn toàn không giống như người khác xài tiền như nước, phần lớn thời gian cô dùng chính là mua sắm quần áo và bảo dưỡng xe, cho nên một chút áp lực không có.
Hai người vào thang máy đi tới phòng ăn của Hào Khôn, về phương diện cơm trưa cho nhân viên, Hào Khôn luôn luôn có đãi ngộ đúng tiêu chuẩn, món rau món mặn đầy đủ, thêm một chén canh cùng hoa quả tráng miệng, thời điểm mùa hè còn có hồng trà đá.
La Văn Anh bưng khay ngồi vào bàn chung với mọi người, Tiểu Chu đói đến đầu óc muốn ngất đi, ăn một cái bánh chưng buổi sáng sao có thể lấp đầy dạ dày cô, uống trước chén canh xương, Tiểu Chu khen nức nở: “Mùi vị thật thơm.”
La Văn Anh liếc mắt qua cô: “Trước đây ai nói thức ăn công ty ăn không ngon?”
“Ui chao ôi, đó chẳng qua là do chị rủ đi ra bên ngoài ăn, làm cho em thấy thèm ăn thôi.”
Khi nói chuyện, ngẩng đầu nhìn thấy Minh Tranh cũng đang cầm một phần ăn tiến tới, Tiểu Chu không che dấu được giật mình chào hỏi: “Lão đại?”
La Văn Anh còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ cảm giác có một bóng râm tiến đến rồi ngồi xuống trong nháy mắt, thoáng nhìn thấy Minh Tranh ngồi ở bên cạnh mình, chọn món ăn cũng không khác lắm.
“Lão đại, không phải anh có đầu bếp nấu ăn riêng sao?”
“Rảnh rỗi cũng muốn tới đây tập hợp ăn uống, thuận tiện thể nghiệm và quan sát dân tình luôn.” Minh Tranh vui vẻ nói.
“Thật sao?” Ánh mắt Tiểu Chu xem xét chén canh xương: “Không biết là anh có hay không cảm thấy vị canh xương này phai nhạt một ít rồi?” Cách nói chuyện của cô khá giống mấy nhà bác học nghiên cứu ẩm thực.
“Tiền thưởng của em đều không có bị trừ, còn không nhân cơ hội này giảm béo đi?” La Văn Anh chen miệng nói.
“Lão đại, trong chén của anh cũng vậy, tổng cộng không được mấy khúc sườn, chúng ta đều là động vật ăn thịt.”
Minh Tranh ăn thức ăn trong bát: “Đây là canh đạt tiêu chuẩn rồi, người làm canh này có thể uống được, cũng có thể ăn được còn gì?”
Sâu sắc, thật sự sâu sắc.