Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 834



Những lời kế tiếp Tiểu Chu muốn nói thật sự nghẹn lại giữa cổ họng, nhân viên công ty hiếm khi nhìn thấy Minh Tranh tới đây, giờ thấy anh và La Văn Anh ngồi cùng nhau, nhưng cũng không thấy kỳ quái, dù sao họ đều là cấp cao. La Văn Anh nghĩ tới những chuyện trong tay nhất định phải xử lý xong hôm nay, liền ăn nhanh có một chút, nhưng cử chỉ vẫn thanh tao nhã nhặn, chẳng qua không nói lời nào, chuyên chú đối mặt với thức ăn trong bàn ăn.

 

Tiểu Chu nghĩ thầm hôm nay có quá nhiều chuyện lạ, Minh Tranh kẹp đũa trong tay, gắp một khối sườn kho muối tiêu thả vào chén La Văn Anh: “Em thích ăn.”

 

Nét mặt La Văn Anh cùng Tiểu Chu hoàn toàn khác nhau, cặp mắt cô trừng lớn: “Ai nói tôi thích ăn sườn kho muối tiêu.”

 

“Anh nhớ được.” Minh Tranh tiếp tục ăn phần còn lại của anh, La Văn Anh kẹp đũa gắp phần sườn kho muối tiêu của Minh Tranh ra, định trả lại cho anh, nhưng chợt nghĩ tới hành động kiểu này càng lúc càng giống người yêu đang giận dỗi, sắc mặt cô hơi lạnh, đem món sườn đặt lên khay ăn: “Anh nhớ lộn, tôi không thích ăn.”

 

Không khí có chút căng thẳng, Tiểu Chu nhai lấy miếng thịt trong miệng nuốt ừng ực không lên tiếng, La Văn Anh trợn mắt, trên mặt không có chút biểu tình gì khác, nhưng trong lòng lại không thể che hết buồn bực, nên lấy đũa gắp loạn thức ăn ở trong bát.

 

Tiểu Chu định mở miệng, tìm tới tìm lui tìm không được đề tài để nói: “Chuyện đó, lão đại, cám ơn anh.”

 

Ánh mắt Minh Tranh còn nhìn chằm chằm vào miếng thịt sườn bị vứt bỏ trên bàn: “Chuyện gì?”

 

“Tôi biết rõ, nếu là ở công ty khác, khả năng tôi đã bị đuổi việc một trăm lần rồi.”

 

Minh Tranh cũng cảm thấy không có gì: “Cô cảm tạ Văn Anh đi, là cô ấy nói chuyện thay cô.”

 

Tiểu Chu kinh hãi, La Văn Anh ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt của cô: “Làm gì dùng loại này ánh mắt nhìn chị?”

 

“Eve.” Tiểu Chu buộc miệng gọi ra tên tiếng Anh của cô, La Văn Anh đã cảm thấy không được bình thường, Tiểu Chu bổ sung thêm vào câu nói: “Lão đại gọi tên chị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

La Văn Anh đi giày cao gót, chân đá qua người bên cạnh: “Chị vốn tên gọi La Văn Anh, thế nào, đâu phải gọi tên nào khác?”

 

Không đúng, nơi này nhất định là có JQ.

 

Tiểu Chu cắn chặt đũa đầu, thấy sắc mặt Minh Tranh khẽ thay đổi, giống như đang nhịn đau, cô kỳ quái ngó hướng La Văn Anh, ánh mắt lơ đãng ngẩng đầu nhìn Tạ Nam đang lấy cơm cách đó không xa. Tiểu Chu vội vàng cúi mặt xuống, nhưng hiển nhiên Tạ Nam đã thấy mọi người bên bàn này, cô cười cười bưng cơm đi tới.

 

“Julie.” Tạ Nam đem khay ăn để tới bên cạnh Tiểu Chu, ra vẻ như mới nhìn thấy hai người đối diện: “A, Lão Đại cùng La quản lý cũng ở đây."

 

Nếu đổi lại là trước đây, Tiểu Chu chắc chắn xác định giọng nói của người bên cạnh là không giống như giả bộ, nhưng lúc này lại cảm giác giả tạo muốn chết, cô ta liếc một cái nhìn sang đây có thể không nhìn thấy La Văn Anh cùng Minh Tranh sao?

 

Tạ Nam trực tiếp ngồi xuống cạnh Tiểu Chu, La Văn Anh cũng không tỏ vẻ thân thiết với cô, ăn vài miếng cơm đã muốn rời đi. Minh Tranh vặn mở nắp bình hồng trà đá, đem nước đưa cho La Văn Anh.

 

“Không uống.” La Văn Anh đem bình của mình đưa cho Tiểu Chu: “Tôi không thích uống đồ nóng.”

 

Thật sự như vậy, cô thà tình nguyện uống nước suối, đặc biệt là mùa hè.

 

Tạ Nam cầm đôi đũa trong tay, nhìn qua Minh Tranh, lại nhìn hướng La Văn Anh, cảm thấy không khí có phần quái dị, rồi lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào. Tiểu Chu nhanh chóng bỏ cơm, La Văn Anh cũng không tiện đi trước, liền bưng canh xương lên uống hai ngụm.

 

"Lão đại, lúc giữa trưa tôi định hỏi anh muốn đặt cơm hay không, vào phòng làm việc gặp của anh thì thấy anh không có ở đó, không nghĩ anh sẽ tới đây.” Ngôn ngữ của Tạ Nam muốn biểu lộ rõ ràng tình cảm gần gũi cùng Minh Tranh, La Văn Anh sao có thể nghe không hiểu ý cô được, Minh Tranh đang chậm rãi ăn cơm: “Không cần, tôi rất ít khi gọi đặt cơm.”

 

“Đúng rồi…” Tạ Nam vừa ăn cơm vừa nói: “La quản lý, mấy ngày nay sao lại không thấy bạn trai cô?”