Trong mắt Minh Tranh cũng có chút lúng túng, lại đứng bất động ở đó: "Là em ra tay, làm thế nào người bị trêu chọc lại trở thành lưu manh?"
"Biến đi." Cái gì mà lễ nghi giáo dưỡng, nhìn thấy người như vậy tốt nhất lập tức đuổi cho cút đi, La Văn Anh nheo đôi mắt đẹp: "Minh Tranh, anh cũng thật có năng lực, xem ra tôi có đổi khóa cũng không đối phó được anh."
"Vậy dứt khoát về sau để cho anh đến đây ở đi."
Nếu như là La Văn Anh trước kia còn có thể nhịn lại được, nhưng lúc này tên đã lên dây, hiện tại cô không thể xóa hận được nên mũi tên liền hướng trên người anh đ.â.m tới, Minh Tranh thấy cô giận đến hai vai phát run, anh lướt qua bờ vai La Văn Anh đi tới phòng khách: "Nếu em không tin anh có thể lật cho em xem, trên người anh có mấy chỗ có thể giấu đồ được đâu."
Ánh mắt La Văn Anh giống như kính lúp lần lượt quét trên khắp người anh: "Được, lật lên cho tôi xem."
Minh Tranh gật đầu, đưa tay cởi nút áo sơ mi, vạt áo mở ra, anh lôi kéo xé toạc ra, ném áo về phía La Văn Anh: "Em xem một chút, trên người anh chỗ nào cất giấu chìa khóa nhà em, ồ, còn có quần, anh cởi liền đây."
La Văn Anh bắt lấy áo của anh trong tay, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nghe được tiếng dây kéo kim loại từ từ kéo ra, La Văn Anh bước mấy bước đến cạnh ghế sofa, quơ lấy một cái gối ôm phía trên, không nói hai lời đập vào người Minh Tranh: "Anh năm lần bảy lượt làm như vậy là ý gì? Ỷ vào việc tôi có tình cảm với anh nên tùy tiện coi thường tôi phải không? Muốn cởi quần áo thì đi tìm người phụ nữ khác đi, anh nghĩ muốn làm gì tôi thì làm phải không? Anh, đồ cặn bã, cút cho tôi!"
Cô thật là giận dữ, trước giờ Minh Tranh chưa thấy cô phát hỏa như vậy bao giờ, trên mặt bị nện xuống vài cái, cô lại dùng hết sức, anh thật vất vả mới thuận tay ôm cô vào lòng, nhưng lúc này La Văn Anh bị chọc giận, lộn nhào như sư tử, cô ra sức giẫm lên chân anh, thừa dịp anh bị đau mà né ra, La Văn Anh vung gối ôm lên đánh thẳng lên người Minh Tranh làm cho cả phòng loạn cả lên.
Anh cũng đoán được là mình tới đây sẽ bị đánh, nhưng không nghĩ đến La Văn Anh ra tay thật độc ác, hai tay Minh Tranh ôm lấy đầu, La Văn Anh tức giận không chỉ bởi vì anh xuất hiện ở trước mặt Tống Cẩm Trác, mà còn vì những lời anh nói ra, anh là cố ý, muốn thăm dò thái độ La Văn Anh tới cùng là như thế nào. Nhưng không nghi ngờ chút nào, ngay trước sự hiện diện của Tống Cẩm Trác, cô hoàn toàn phủ nhận quan hệ với anh. Trong lòng Minh Tranh chua xót mờ mịt, hai chân bên dưới vấp vào nhau, cả người bổ nhào về phía trước, “phanh” một tiếng vang lên, cùng lúc cảm thấy đau nhức đánh tới, La Văn Anh ngơ ngẩn nhìn đầu anh nện lên bàn trà, men theo đó thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất, cô buông lỏng gối ôm đang cầm chặt trong tay, bên tai vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô giận, cô cáu, là bởi vì anh nhẹ nhàng thoải mái có thể phá hoại cuộc sống sinh hoạt vốn dĩ rất thanh tịnh của cô, thay khóa cửa cũng không thể ngăn anh ở bên ngoài, trong lòng La Văn Anh tràn ngập cảm giác vô lực, toàn thân không có chỗ phát tiết.
Minh Tranh lên tiếng kêu đau, lấy tay che phía sau ót, sau đưa lên nhìn thử, trong lòng bàn tay đều là máu.
La Văn Anh sợ hãi kêu lên, giống như có cái gì đó dưới đáy lòng bỗng nhiên vỡ vụn, nước mắt cô rỉ ra mờ ảo, liền cất bước chạy về phòng ngủ.
"Văn Anh…" Minh Tranh vô lực gọi, giãy dụa vài cái mới ngồi dậy, La Văn Anh thấy bộ dáng này của anh liền nhanh chóng đến bên cạnh: "Anh đừng động đậy, tôi đi gọi xe cứu thương."
Minh Tranh thuận thế bắt lấy tay của cô: "Anh nghĩ là em không thèm quan tâm anh sống c.h.ế.t ra sao."
Cô cắn chặt răng không mở miệng, làn môi cũng đang run rẩy, sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch.
Nửa người trên của Minh Tranh không mặc áo, từng giọt m.á.u ồ ồ chảy xuống, tràn qua trên lưng anh, sau lướt xuống eo, nhỏ xuống thảm trải sàn, La Văn Anh lục tìm trong túi xách, vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra, Minh Tranh đè lại cổ tay của cô: "Anh không sao, em đưa anh đến bệnh viện băng bó lại là tốt rồi."
Vội vàng cầm lấy túi xách cùng chìa khóa xe, La Văn Anh nhặt áo sơ mi của Minh Tranh lên, dìu anh đứng dậy, cô đưa áo cho anh: "Nhanh chóng mặc vào đi, tôi chở anh đi bệnh viện liền."
"Em mặc vào cho anh đi."