La Văn Anh ngẩng đầu, hung hăng ném cái áo trong tay vào trước n.g.ự.c anh, Minh Tranh đành phải tự xỏ vào rồi đi theo phía sau La Văn Anh.
Dọc theo đường đi, La Văn Anh cố tự trấn định, thấy Minh Tranh mới mặc áo vào, trên vai cũng bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, xem ra miệng vết thương không nhỏ, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, tay không tự chủ bóp chặt lại, cánh tay mãnh khảnh run rẩy, môi Minh Tranh trở nên nhợt nhạt, cười nhạo nói: "Ở nhà em bị đả thương tới mấy lần, một lần là bị phỏng, một lần là bị em cắn bị thương, hiện tại lại..."
La Văn Anh không có tâm tư nói giỡn cùng anh: "Cho nên, về sau anh tránh xa nhà tôi ra."
Minh Tranh há miệng thở dốc, không thể không trầm mặc dựa người vào lưng ghế.
Đến bệnh viện yêu cầu khám gấp, bác sĩ nói cần phải khâu vết thương, La Văn Anh tưởng tượng tới cảnh cây kim dài xuyên qua da thịt, cứ thế đứng yên ở bên cạnh không dám lên tiếng, lúc khâu vết thương lại càng không dám nhìn, cô đi chuẩn bị thủ tục xong xuôi, bảo là muốn để Minh Tranh ở lại quan sát thêm.
Lúc La Văn Anh đi vào phòng bệnh, Minh Tranh nằm ở trên giường, đã thay quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng vải, La Văn Anh khó nén vẻ xấu hổ trong mắt: "Nếu anh không thật quá đáng, tôi cũng sẽ không đuổi đánh anh."
"Em nói xem anh quá đáng chỗ nào?" Minh Tranh mệt mỏi dựa vào đầu giường.
La Văn Anh đứng ở cuối giường: "Tôi gọi điện thoại nói bác gái tới đây cùng anh, anh còn chưa ăn cơm, tôi đi đặt cho anh một phần cơm."
Lúc cô định xoay người đi, Minh Tranh mở miệng từ chối: "Không cần phải gọi điện thoại cho mẹ anh, em muốn về nghỉ thì cứ về đi."
La Văn Anh thở dài: "Anh còn phải đợi chuyền thêm hai chai nước."
Minh Tranh quay người lại: "Sức khỏe bà gần đây không tốt, không cần thiết phải tới đây lo lắng thêm nữa."
Bên tai truyền đến tiếng bước chân đi ra ngoài, còn nghe rõ tiếng đóng cửa, Minh Tranh lăn qua ngồi dậy, không còn thấy bóng dáng La Văn Anh đứng đó, môi Minh Tranh mím chặt lại, cuối cùng cũng nằm xuống.
Không bao lâu sau, La Văn Anh cầm thức ăn trở lại cửa phòng bệnh, nghe bên trong chuyền ra tiếng nói.
"Tại sao không có người nhà chăm sóc?"
"Ừ." Minh Tranh không nói nhiều, hừ nhẹ một tiếng.
"Như vậy rất nguy hiểm, anh nên gọi thông báo cho người trong nhà biết đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cuối cùng cô có định cắm vào hay không?" Giọng nói của Minh Tranh lộ vẻ không kiên nhẫn.
Y tá nghe nói như vậy, sắc mặt ửng hồng: "Được rồi, anh chú ý quan sát một chút, có chuyện gì thì rung chuông."
"Ừ."
Từ nhỏ La Văn Anh đã có thói quen được che chở, nghĩ đến gia cảnh Minh Tranh, đến lúc anh sinh bệnh còn phải ra vẻ cứng rắn một mình, nơi nào đó dưới đáy lòng La Văn Anh lại mềm nhũn, cô lắc đầu, đẩy cửa vào trong.
"Đây là người nhà của anh? Nhanh chóng lại đây xem." Y tá hoàn thành xong công việc chuẩn bị rời đi. La Văn Anh mở bịch đồ ăn ra, lấy hộp đóng gói đặt lên trên tủ phía đầu giường Minh Tranh: "Ngồi dậy ăn chút đi."
"Mua cái gì?" Ánh mắt Minh Tranh sáng lên.
"Biết rõ sở thích của anh, đều là món anh thích ăn." La Văn Anh đáp lại một câu, vô thức làm cho người khác cảm thấy rất thân mật, y tá cười cười đi ra ngoài, Minh Tranh ngồi dậy, cẩn thận dè dặt đón lấy hộp cơm trong tay La Văn Anh, ánh mắt chớp chớp thỏa mãn, gương mặt tuấn tú của anh sáng lên. La Văn Anh ngồi cạnh giường bệnh, nhìn bộ dáng anh tập trung ăn uống. Bên trong gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, Minh Tranh thật đói bụng, La Văn Anh liếc nhìn người ngồi trước mắt, một tay cần tay trái của anh đặt xuống: "Đừng giơ quá cao, cẩn thận m.á.u bị hút ngược lại lên bình chuyền nước."
Cô ngồi xuống mép giường, nhận lấy hộp cơm trong tay anh, thay anh bưng, Minh Tranh liền ăn cơm xong, La Văn Anh dọn dẹp thỏa đáng xong mới ngồi lại xuống ghế "Muốn xem tivi không?"
Anh lắc đầu: "Anh muốn nhìn em một chút."
La Văn Anh xoay mặt chỗ khác: "Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi canh chừng cho."
"Em không phải về nhà sao?"
La Văn Anh bĩu môi một cái: "Đừng làm bộ làm tịch, mau ngủ đi."
Minh Tranh cười khẽ mấy tiếng, La Văn Anh chú ý nhìn ngũ quan tuấn tú của người đàn ông trước mắt, Minh Tranh kiềm chế không nổi, lồng n.g.ự.c nhấp nhô: "Anh thật cao hứng..."
"Anh là tự ngược chính mình."
Minh Tranh không quan tâm: "Em nói gì cũng được."
La Văn Anh mở ti vi lên, muốn ngăn ngừa sự lúng túng không cần thiết, Minh Tranh nằm nghiêng nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, La Văn Anh ngồi ở đó không nhúc nhích, trừ một lần đứng dậy ấn chuông. Tay chân dần dần trở nên uể oải mệt mỏi, Minh Tranh ngủ say sưa. Kim chuyền nước trên mu bàn tay được tháo ra lúc nào cũng không biết.