Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 841



Hôm sau, Minh Tranh bị một loạt âm thanh nhỏ nhặt đánh thức, anh lim dim mở mắt, trong miệng phát ra thanh âm: "Văn Anh."

 

"Minh Tranh, tỉnh dậy."

 

Anh giật mình một cái, tựa như bị kéo ra: "Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?"

 

"Sáng nay nhận được điện thoại của Văn Anh, nói con ở bệnh viện, đi rửa mặt đi, mẹ có làm bữa sáng mang tới."

 

Minh Tranh nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt rời rạc: "Cô ấy đi lúc nào?"

 

"Mẹ cũng không biết, chắc là buổi sáng, con bé dùng điện thoại di động của con gọi về số điện thoại nhà."

 

Minh Tranh nằm lại trên giường, bị vỡ đầu vốn cũng không phải là chuyện lớn, không nghĩ tới tự nhiên thấy hai người tiến vào đây, người trước mặt nâng cao cái bụng to, người phía sau đang mẫu mực ra sức đánh giá phòng bệnh.

 

"Anh."

 

Minh Thành Hữu ở phía sau nói thêm một câu: "Gọi anh cả không được sao."

 

Bao nhiêu tuổi rồi, còn giữ cách xưng hô kiểu này? Phó Nhiễm hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng của anh, Minh Thành Hữu đưa tay để giỏ trái cây lên tủ đầu giường. Minh Tranh kéo căng khuôn mặt: "Sao hai người lại biết anh ở đây?"

 

"Hôm nay mẹ nói không tới Y Vân thủ phủ, do anh có chuyện."

 

"Cũng không phải chuyện lớn gì."

 

"Ui…" Minh Thành Hữu vừa bước qua thì nhìn thấy: "Bị thương thành như vậy, còn quấn quanh đầu như cái bánh chưng, lão đại, anh trêu ghẹo ai vậy?"

 

Tuy so ra thì Minh Thành Hữu lại lớn hơn Minh Tranh một chút, nhưng cách xưng hô đều là quán tính, đã quen chẳng muốn sửa đổi.

 

Phó Nhiễm trừng anh một cái.

 

Thần sắc Minh Tranh vẫn như cũ, cũng không nói nhiều lời, nhìn bụng Phó Nhiễm nói: "Bây giờ em đi lại không tiện, đừng có hở chút lại chạy ra ngoài."

 

"Anh, anh yên tâm đi, em biết rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Minh Thành Hữu vừa nghe hai chữ này, nhìn lại Minh Tranh một chút, quay qua bà xã bên cạnh nói: "Đi ra ngoài tìm xem mẹ em đang làm gì."

 

"Bà không phải mẹ anh?" Phó Nhiễm cãi lại.

 

Miệng Minh Thành Hữu nhếch lên: "Anh ngồi ở đây, tận hưởng một chút khí lạnh."

 

Thấy bóng dáng Phó Nhiễm biến mất ở ngưỡng cửa, Minh Thành Hữu kéo ghế dựa ra ngồi ở bên giường Minh Tranh: "Anh định làm trò gì mà nằm ở đây diễn khổ nhục kế."

 

"Tôi không có tâm tư rảnh rỗi mà tranh luận với cậu."

 

Minh Thành Hữu nhấc chân lên, người đàn ông mang bộ dạng đẹp cũng là yêu nghiệt, giống như anh, xưa nay ở Nghênh An được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, đi đến đâu là đào hoa đến đó: "Tôi nghe Phó Nhiễm nói chuyện anh cùng La Văn Anh vẫn chưa tới đâu hả? Anh có ra sức nắm bắt không?"

 

"Cậu quản chuyện của tôi làm cái gì, tôi sẽ không chạy về cạy góc tường nhà cậu."

 

Câu nói của Minh Tranh có hàm ý khác nữa, sao Minh Thành Hữu lại không hiểu, anh cười một cách trong sáng: "Tôi sợ anh sao? Nếu là thật có thể thành công, sao mấy năm trước không làm gì đi?"

 

Thấy sắc mặt Minh Tranh từ từ trầm xuống, Minh Thành Hữu che giấu nụ cười: "Không đùa giỡn với anh nữa, kỳ thật muốn trói chặt một người phụ nữ rất dễ dàng."

 

Lông mày của Minh Tranh giãn ra, Minh Thành Hữu che miệng, nghiêng người qua nói: "Anh đem cô ấy biến thành người của anh, chỉ sợ tạm thời sẽ không dễ nghe lời, nên trước hết chiếm lấy thân thể, cô ấy còn có thể có tâm tư khác sao? Nghe nói cô ấy gần đây kết giao cùng công tử họ Tống, anh đem cô ấy giữ chặt lại, nếu như cô ấy thật có ý tưởng kia cũng không thể không bị chặt đứt."

 

Ngay giữa hai hàng lông mày Minh Tranh càng căng lên, thân thể Minh Thành Hữu dựa trở lại ghế: "Hai người lôi lôi kéo kéo như vậy, chơi trò anh trốn tôi đuổi, anh đuổi tôi trốn đến khi nào dừng, đây là phương pháp tốc chiến tốc thắng tốt nhất."

 

"Nhưng hiện tại cô ấy muốn phủi sạch sẽ mối quan hệ với tôi."

 

"Chỉ cần anh không muốn phủi sạch hết với cô ấy là được." Minh Thành Hữu tranh thủ dùng chiêu dẹp bỏ tình địch tiềm ẩn thứ nhất, chính là nhanh chóng thay anh ta thu phục người con gái anh ta thương nhớ: "Anh nói là không có cơ hội xuống tay thật sao? Chuyện này rất dễ dàng, nếu lúc cô ấy không muốn mà anh dùng sức mạnh ngược lại sẽ đưa tới phản cảm, tạo cơ hội say rượu mất lý trí là tốt nhất."

 

Minh Tranh nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm không nói gì. Tựa như đang suy ngẫm.

 

"Dù sao ngày hôm sau tỉnh lại ăn cũng đã ăn rồi, cô ấy còn có thể làm gì anh, nhiều lắm là ăn ngược lại." Minh Thành Hữu nghĩ đến một buổi sáng sớm ngày đó, khuôn mặt Phó Nhiễm căm giận, lúc này nhớ tới lại buồn cười: "Hơn nữa hai người cũng đâu phải là lần đầu tiên?"

 

Minh Tranh lên tiếng hừ lạnh: "Nghe ý của cậu, có vẻ rất thành thạo."

 

"Chớ ra vẻ giống như ăn thuốc súng, tôi đây chính là đang giúp anh." Tiếng nói Minh Thành Hữu vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng cười, ngay sau đó Phó Nhiễm cùng Triệu lan một trước một sau đi vào: "Hai người các anh đang nói gì đấy?"

 

Minh Tranh giành nói trước: "Không có gì, trao đổi một chút."