Hủ Tục

Chương 10



Tài khoản ngân hàng của tôi đã có số dư năm con số.

Một con số mà trước đây tôi chưa từng dám mơ đến.

Tiền bạc cho con người ta thêm dũng khí.

Khi có một khoản tiết kiệm, tôi cảm thấy bản thân sống trên đời cũng có chút nền tảng vững chắc hơn.

Những người kia đã cắt đứt liên lạc với tôi từ lâu.

Tôi không rõ họ sống ra sao, cũng không muốn biết.

Yên ổn thế này càng tốt.



Nhưng hôm nay, tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ.

"Tiểu Cửu… là chị, Lục tỷ đây."

Giọng nói trong điện thoại nghe yếu ớt vô cùng.

Chị ấy nói mình đang bệnh nặng, muốn nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi ngẩn người trong giây lát.

Trong số các chị em, Lục tỷ là người đẹp nhất.

Ở làng tôi, ai cũng biết một quy tắc bất thành văn.

Con gái nhà họ Chu, học xong cấp hai thì phải đi làm.

Khi đó, có một người phụ nữ tự xưng là "môi giới", tìm đến cha mẹ tôi, nói rằng Lục tỷ có ngoại hình xinh đẹp, sẽ có tương lai sáng lạn.

Lạ lùng thay, cha mẹ tôi không những không tốn phí trung gian, mà ngược lại, còn được nhận một khoản tiền.

Từ đó, Lục tỷ chỉ gửi tiền về nhà, nhưng chưa bao giờ xuất hiện nữa.

Thoáng cái, cũng đã sáu, bảy năm rồi.

Trong số các chị em, ngoài Tam tỷ, tôi không thực sự thân thiết với ai khác.

Ký ức của tôi về Lục tỷ, chỉ có một chuyện duy nhất khiến tôi không thể quên.

Lúc nhỏ, nhà tôi nghèo đến mức không có cơm ăn, tôi thường khóc vì đói.

Có một lần, chị ấy học theo trên tivi, cắn ngón tay mình, để tôi hút m.á.u cho đỡ đói.

Hành động ấy thực ra chẳng thể giúp gì, nhưng hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí tôi.

Từ ngày chị rời đi, tôi vẫn hay nhớ về chị.

Vì vậy sau khi nghe điện thoại, tôi bảo chị đến Châu Thành gặp tôi.

Sau đó, tôi lại đưa chị đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Lục tỷ vẫn rất đẹp.

Có lẽ vì sống ở thành phố lâu, phong cách ăn mặc của chị cũng rất thời thượng.

Nhưng lời nói và cử chỉ của chị luôn mang theo một sự nịnh nọt, khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Mỗi khi tôi có chút ác cảm, tôi lại nhớ đến chuyện chị từng cho tôi hút máu.

Vậy nên, tôi lại cảm thấy gần gũi hơn một chút.

Nhưng kết quả kiểm tra không tốt chút nào.

Lục tỷ mắc ung thư nội mạc tử cung.

Và…

Dương tính với HIV.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chi phí điều trị rất lớn.

Số tiền hơn mười ngàn tệ tôi có trong tay, chẳng khác nào muối bỏ biển.

Tô Trân Ni nói rằng chị ấy có thể hỗ trợ một phần.

Nhưng phần còn lại, vẫn là một bài toán khó.

Cha mẹ và Đại tỷ chắc chắn sẽ không bỏ ra một xu.

Tam tỷ thì cũng khó khăn, chẳng giúp được bao nhiêu.

Tôi chợt nhớ đến Ngũ tỷ người đã bỏ nhà ra đi từ rất sớm.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Ngũ tỷ đáng lẽ cũng sẽ giống các chị khác, lên thành phố làm công nhân nhà máy.

Nhưng ngay trước khi vào xưởng, chị ấy đã bỏ trốn.

Từ đó, bặt vô âm tín.

Cha mẹ giận đến mức tuyên bố đoạn tuyệt, nói rằng coi như không có đứa con này.

Nhưng…

Sau khi vào đại học, tôi đã tìm thấy manh mối về chị ấy.

Bạn cùng phòng dạy tôi cách sử dụng một phần mềm xã hội, và một ngày nọ, thuật toán đã đề xuất một tài khoản rất đặc biệt.

Chủ tài khoản là một "blogger đoạn tuyệt với gia đình".

Mỗi ngày, cô ấy chia sẻ về cách sống một mình, cách cắt đứt quan hệ với gia đình ruột thịt, cách làm lại cuộc đời từ con số không.

Cô ấy tự lập đến mức có thể một mình nhập viện, tự lo liệu phẫu thuật.

Cô tự nhận mình là kẻ ngoài lề của xã hội.

Người này chưa bao giờ lộ mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra đó chính là Ngũ tỷ.

Trong trang cá nhân của chị ấy, có rất nhiều bài viết chèn quảng cáo.

Bạn cùng phòng bảo tôi rằng, với lượng người theo dõi như vậy, mỗi bài đăng quảng cáo có thể kiếm được vài chục ngàn tệ.

Thấy Ngũ tỷ sống tốt như vậy, tôi thực sự mừng cho chị ấy.

Lúc vừa nhận ra chị, tôi đã thử nhắn tin, nhưng chị không trả lời.

Sau đó, tôi phát hiện không còn nhìn thấy tài khoản của chị ấy nữa.

Chị đã chặn tôi.

Tôi không hề có ý quấy rầy chị.

Nhưng tôi cũng phần nào hiểu được quyết tâm của chị, chị muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.

Trong số các chị em, chị là người can đảm nhất.

Từ đó, tôi chỉ lặng lẽ dõi theo chị từ xa.

Nhưng bây giờ, có lẽ cú sốc từ kết quả chẩn đoán đã giáng đòn quá mạnh lên Lục tỷ.

Bệnh tình chị ấy chuyển biến xấu nhanh chóng.

Có thời điểm, chị thậm chí không thể xuống giường nổi.

Số tiền chúng tôi gom góp, sớm đã cạn sạch.

Khi bệnh viện một lần nữa yêu cầu thanh toán viện phí, tôi đổi sang một tài khoản khác, lại thử nhắn tin cho Ngũ tỷ.

Tôi không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Có lẽ, nếu Ngũ tỷ biết chuyện, chị ấy cũng sẽ muốn giúp một tay.

Lần này, tôi không bị chặn.

Thậm chí, tôi còn có được số điện thoại của chị ấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com