Hủ Tục

Chương 9



Giọng của Tô Trân Ni lại bình tĩnh hơn nhiều:

"Ba, ba nghĩ nhiều rồi. Con biết rõ giới hạn của mình. Những người khác con không quan tâm, nhưng Chu Chu… con nhất định phải giúp."

"Ba cũng hiểu mà đúng không? Chúng con cùng đến thế giới này, nhưng lại sống hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau."

"Điều này đối với cô ấy… quá bất công!"

Nghe những lời đó, tôi choáng váng đến suýt ngã.

Tô Trân Ni… hóa ra là Bát tỷ của tôi!

Tôi và Bát tỷ là một cặp song sinh.

Vừa chào đời, chị ấy trắng trẻo, bụ bẫm, còn tôi đen đúa, gầy gò, nhìn như chẳng sống nổi.

Không ai nghĩ chúng tôi là sinh đôi được.

Sau khi đầy tháng, Bát tỷ được một gia đình giàu có hiếm muộn nhận nuôi.

Còn tôi, xấu xí, yếu ớt, chỉ vì không ai thèm nhận, nên đành phải ở lại.

Ngũ tỷ và Thất tỷ đều c.h.ế.t yểu, mọi người đều nghĩ tôi cũng sẽ như vậy.

Nhưng không ngờ, tôi lại kiên cường sống đến tận bây giờ.

Trong đầu tôi, hình ảnh tôi và Tô Trân Ni cứ lặp đi lặp lại, chồng chéo lên nhau.

Chúng tôi đáng lẽ phải giống hệt nhau, nhưng vì lớn lên trong hai thế giới khác nhau

Chị ấy lớn lên trong tình yêu thương, còn tôi lại trưởng thành trong đau khổ.

Bây giờ, hai chúng tôi thậm chí có hai gương mặt hoàn toàn khác nhau.

Tiếng tranh cãi ngoài cửa đột nhiên im bặt.

Tôi không còn tâm trí tìm nước uống, chỉ lặng lẽ quay lại giường, giả vờ ngủ.

Không lâu sau, Trân Ni đẩy cửa bước vào.

Chị nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, khẽ nói:

"Chị làm em thức giấc rồi đúng không?"

Tôi không biết phải đối mặt với chị ấy thế nào, định tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhưng câu tiếp theo của chị khiến tôi không thể bình tĩnh nổi.

"Ba mẹ hiểu lầm em, nghĩ em cố tình tiếp cận chị."

"Nhưng thật ra, là chị luôn tìm kiếm em."

"Nghe có vẻ khó tin, nhưng cuộc đời này… chị đã sống lần thứ hai rồi."

Tôi đột ngột ngồi bật dậy, trong bóng tối, mở to mắt nhìn chằm chằm vào chị ấy.

Bát tỷ… cũng đã trọng sinh sao?

Thì ra, Tô Trân Ni cũng đã trọng sinh.

Kiếp trước, chị ấy sống một đời bình yên, không lo không nghĩ, tận hưởng tuổi thọ hơn tám mươi năm.

"Kiếp trước, sau khi biết được thân thế của mình, chị đã cố gắng tìm kiếm thông tin về gia đình ruột thịt."

"Chị biết em thi đậu đại học ở Châu Thành, nhưng họ lại không cho em đi học, mà bán em cho một gã đàn ông già."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói đến đây, giọng chị bắt đầu run rẩy.

"Khi chị tìm đến thôn của Triệu Hữu Hải, lại nghe nói… em đã bị hắn đánh đến c.h.ế.t rồi."

"Chu thị vợ chồng nhận tiền của hắn, ký vào đơn bãi nại, cuối cùng hắn chỉ bị kết án tử hình treo."

(Tử hình, nhưng được hoãn thi hành án, hay còn gọi là “tử hình treo”)

Qua lời chị ấy, tôi biết được nhiều điều mà trước đây mình không hay biết.

Từ Kim Hoa, sau bao công sức mang thai một đứa con trai, đến tháng thứ tư, thai nhi c.h.ế.t lưu.

Cơ thể bà ta đã không còn khả năng mang thai nữa.

Khi đứa bé bị lấy ra, cả thể xác lẫn tinh thần bà ta đều sụp đổ.

Từ đó, bệnh tật triền miên, chẳng bao lâu sau, bà ta c.h.ế.t vì trầm cảm.

Chu Phú Dân cũng phát điên, suốt ngày tự lẩm bẩm rằng mình có một đứa con trai.

Có tiền là đem đi uống rượu, lúc nào cũng say bí tỉ.

Một ngày tuyết rơi, ông ta uống đến bất tỉnh, ngã lăn giữa trời lạnh giá, c.h.ế.t cóng trong cơn say.

Nhưng dù thế nào đi nữa...

Họ vẫn may mắn hơn tôi.

Những kẻ vô dụng, làm chuyện ác không chớp mắt, lại có thể sống lâu đến thế.

Tô Trân Ni nói:

"Suốt cả đời ở kiếp trước, chị luôn canh cánh trong lòng về em.”

“Người ta nói sinh đôi có thần giao cách cảm, nhưng tại sao… chị lại chẳng cảm nhận được gì, trong khi em phải chịu đựng quá nhiều đau khổ?"

"Nghe có vẻ hơi bao đồng, nhưng chị thực sự muốn cứu em."

"Nhưng khi chị cuối cùng cũng tìm được em, thì em đã không còn trên thế gian này nữa. Chị đã cầu nguyện biết bao lần… mong có cơ hội làm lại."

Có lẽ vì chấp niệm quá sâu, Bát tỷ trọng sinh trở về vài ngày trước kỳ thi đại học.

Chị tin rằng, đây là sự sắp đặt của số phận.

Vì vậy, dựa vào ký ức kiếp trước, chị lập kế hoạch từ rất sớm.

Chị đăng ký vào trường đại học ở Châu Thành, còn mua luôn một tiệm làm móng.

Bởi vì chị đã suy nghĩ rất nhiều—đưa tiền trực tiếp sẽ không giúp tôi thay đổi được gì, chị phải để tôi có một cái nghề trong tay.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, chị nghe tin tôi bỏ nhà đi, đoán được tôi đã đến Châu Thành.

Thế là chị ngồi chờ ở cổng trường, chỉ để có thể tình cờ gặp tôi.

Có lẽ, ở kiếp trước tôi quá bi thảm, nên ông trời cuối cùng cũng chịu bù đắp.

Lần này, ông ấy gửi chị gái tôi đến để cứu tôi.

Bát tỷ chỉ đưa ra vài yêu cầu

"Kiếp này, hãy sống tốt, hãy sống hết mình."

"Nhưng đừng nghĩ đến chuyện trả thù."

"Phải hướng về phía trước, đừng quay đầu lại nữa."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com