Hủ Tục
Khách hàng hài lòng với dịch vụ, nhiều người còn chủ động giúp tôi quảng bá.
Trong giới làm nail chuyên nghiệp, tôi dần có chút danh tiếng.
Gần đây, thậm chí cả các ngôi sao cũng tìm đến cửa hàng.
Chưa đầy một năm, tôi lại tiếp tục mở rộng chuỗi cửa hàng.
Tôi tuyển thêm nhiều thợ làm móng chuyên nghiệp.
Đồng thời, bổ sung thêm các dịch vụ làm đẹp khác như nối mi, phun xăm thẩm mỹ, v.v…
Con đường phía trước ngày càng rộng mở.
Nghe nói, Chu Phú Dân thực sự đã đi tìm được vợ cũ.
Nhưng bị chồng cũ của bà ta đánh cho tơi bời, đuổi ra ngoài.
Hết cách, ông ta đành cắn răng đem căn nhà duy nhất thế chấp cho chủ nợ.
Sau đó, bị đưa đến một lò gạch ở Từ Thành, làm lao động khổ sai để trừ nợ.
Tôi vốn nghĩ, kiếp này ông ta sẽ bị giam chặt ở Từ Thành.
Nhưng không ngờ, ông ta lại chạy về quê.
Nhóm chủ nợ kia bị cảnh sát tóm gọn.
Nhưng sau một loạt biến cố, Chu Phú Dân hoàn toàn suy sụp, mỗi ngày lang thang khắp làng trong cơn say khướt.
Đến mức cán bộ thôn cũng phải gọi điện cho tôi, bảo mấy chị em quay về lo liệu, để tránh xảy ra chuyện.
Tôi lại còn sợ chẳng có chuyện gì xảy ra.
…
Hiện tại, tôi hầu như không trực tiếp làm nail nữa, trừ một số khách hàng quan trọng đặt lịch trước.
Thay vào đó, tôi bắt đầu quay video hướng dẫn, livestream dạy làm nail, đồng thời bán các khóa học.
Những nữ sinh nghèo có thể học miễn phí.
Bây giờ, chỉ với thu nhập một tháng, tôi có thể làm mười lần thụ tinh nhân tạo.
Hôm ấy, điện thoại tôi lại hiện lên số của Tam tỷ.
Nhưng khi bắt máy, người ở đầu dây bên kia không phải chị ấy.
"Dì Tiểu Cửu ! Mẹ con sắp c.h.ế.t rồi, dì cứu mẹ với!"
Là Bành Bành.
Thằng bé nói, gần đây Lạc Quân như phát điên, thường xuyên ra tay đánh đập Tam tỷ.
Lần gần nhất, hắn đánh chị ấy đến mức phải nhập viện.
Tôi sững sờ.
Mới vài ngày trước, tôi vẫn còn gọi điện cho Tam tỷ.
Chị ấy không hề để lộ bất cứ dấu hiệu nào.
Tôi tự trách bản thân vì đã quá sơ ý.
Tôi quyết định gác lại tất cả công việc, lập tức trở về Châu Thành.
Suốt chặng đường đi, lòng tôi đầy bồn chồn.
Từ rất lâu trước đây, tôi đã khuyên Tam tỷ nên ly hôn.
Nhưng lần đầu tiên nghe tôi nói vậy, chị ấy nổi giận với tôi.
"Em học cao quá rồi bị hư đầu óc à?! Ra thành phố là học được cái tư tưởng xấu xa ấy sao?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Dám khuyên chị ly hôn? Em muốn chị mất hết thể diện sao?!"
Lần tranh cãi đó khiến tôi vô cùng thất vọng.
Tôi nhận ra rằng trừ khi chị ấy tự dám bước ra, nếu không dù tôi có cố gắng kéo thế nào, cũng chỉ vô ích.
Bùn lầy sẽ lại nhấn chìm chị ấy xuống.
Nhưng giờ đây, khi thấy Tam tỷ toàn thân tím bầm, xương gãy nhiều chỗ, nằm bất động trên giường bệnh…
Lớp ngụy trang lạnh lùng và dứt khoát của tôi vỡ vụn hoàn toàn.
Chỉ còn lại nỗi đau xót, nước mắt không ngừng rơi.
"Tiểu Cửu, em nghe chị nói."
"Tỷ phu em uống rượu, nhất thời không kiểm soát được. Khi tỉnh lại, anh ấy đã xin lỗi chị rồi."
"Anh ấy chỉ là, chỉ là…"
Nói đến đây, chị không thể tiếp tục, bắt đầu khóc nức nở:
"Hắn ta đúng là đồ khốn mà, sao có thể đối xử với chị như vậy chứ?!"
"Say rượu mất kiểm soát?"
Đó không phải là lý do.
Đó là mỹ hóa hành vi bạo lực.
Kiếp trước, tôi cũng bị Triệu Hữu Hải đánh đến c.h.ế.t sau một cơn say.
Khoảng cách giữa Tam tỷ và kết cục đó, chỉ còn cách một bước.
Trùng hợp là, gần đây vừa có một bộ phim mới ra mắt, tên là "Quyết Tâm Rời Đi".
Chờ Tam tỷ có thể ra khỏi giường, tôi dẫn chị ấy đi xem.
Một bộ phim tất nhiên không thể thay đổi chị ấy ngay lập tức.
Nhưng sau mười năm bị hành hạ dày vò, trong lòng chị ấy sớm đã nhen nhóm một ý định.
Chỉ là chị chưa thể nói ra, chưa thể nhìn rõ con đường đó thôi.
Nghệ thuật điện ảnh, có lẽ có thể giúp chị ấy định hình được suy nghĩ của mình.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở Châu Thành, để chị và Bành Bành có nơi tá túc trước mắt.
"Chị à, chỉ cần chị dám bước ra bước đầu tiên, những bước sau em sẽ đẩy chị đi tiếp."
"Bây giờ em chưa đủ khả năng mua nhà cho chị, nhưng căn hộ này, em sẽ thuê dài hạn."
"Dù chị quyết định quay về nhà cũ, ít nhất cũng có một nơi để trốn."
Sau đó, tôi tạm gác lại chuyện của chị, trở lại Thượng Hải tiếp tục công việc.
Tôi không hỏi thêm về tình hình của chị.
Bởi vì nếu chị đã quyết, chị sẽ tự tìm tôi.
Khoảng một tháng sau, chủ nhà bên Châu Thành gọi điện cho tôi, nói rằng Tam tỷ muốn trả phòng.
Nhưng chị ấy không hề nói gì với tôi.
Tôi gọi điện ngay.
Tam tỷ có vẻ ngại ngùng:
"Chị định xử lý xong mọi chuyện rồi mới báo em."
"Tiểu Cửu, chị quyết định ly hôn rồi."
"Chị có thể đến Thượng Hải tìm em không? Chị có thể quét dọn, nấu ăn cho em."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com