Hủ Tục

Chương 20



Chỉ vài câu nói đơn giản, lại quét sạch mọi mệt mỏi của tôi trong một ngày dài.

Tôi vui mừng khi chị ấy đã thực sự bước ra khỏi địa ngục.

"Chị cứ đến đi, theo em học làm nail, em sẽ trả lương cho chị."

Tam tỷ rất khéo tay.

Hồi nhỏ, chị ấy có thể vẽ nhân vật hoạt hình vô cùng sống động trên giấy.

Nhưng rồi, tất cả những bức vẽ ấy đều bị Chu Phú Dân thô bạo nhét vào bếp lò, dùng để nhóm lửa.

Bành Bành ở lại Châu Thành học nội trú cấp ba, Tam tỷ một mình đến Thượng Hải.

Chị ấy có năng khiếu, lại chăm chỉ.

Chỉ năm tháng ngắn ngủi, chị đã có thể tự đón khách, nhận đơn.

Nhưng cũng từ đây, một vấn đề bắt đầu lộ rõ.

Phong cách thẩm mỹ của Tam tỷ đã lỗi thời.

Nếu khách hàng có mẫu sẵn để làm theo thì không sao.

Nhưng nếu yêu cầu chị sáng tạo tự do, kết quả luôn không được như mong đợi.

Thời gian đó, tiệm nhận rất nhiều đánh giá tiêu cực.

Tất cả đều chê bai tác phẩm của Tam tỷ "quê mùa, đậm chất thị trấn nhỏ".

"Thật tuyệt! Ở Thượng Hải mà vẫn có thể trải nghiệm phong cách làm móng thị trấn nhỏ. Cảm giác như về quê ăn Tết, bước vào một tiệm nail ven đường giá 19.9 tệ."

"Mẫu này đẹp đấy, mẹ tôi chắc chắn sẽ thích, đúng chuẩn 'mẫu đơn phú quý'."

Tôi nhìn chằm chằm vào bình luận này thật lâu.

Sau đó, tôi đưa ra một quyết định.

Tam tỷ nên trở về Châu Thành.

Chị ấy có kỹ thuật, nhưng vấn đề nằm ở tư duy thẩm mỹ.

Chị ấy không thể bắt kịp phong cách cá tính, thời thượng của giới trẻ.

Ở Thượng Hải, chị ấy lạc lõng.

Nhưng ở các thị trấn nhỏ, đó lại là phong cách "được ưa chuộng".

Vừa hay, trường cấp ba của Bành Bành cũng nằm trong huyện thành.

Tam tỷ có thể mở tiệm gần đó, vừa kinh doanh, vừa tiện chăm sóc con trai.

Tôi đưa cho chị 50.000 tệ để làm vốn khởi nghiệp.

Điều duy nhất tôi lo lắng, là vụ ly hôn của chị vẫn chưa được xử lý xong.

Tôi sợ Lạc Quân sẽ tìm đến chị ấy gây rối.

Nhưng Tam tỷ trấn an tôi:

"Về đó chị sẽ thi bằng lái xe, mua khóa mật mã tốt nhất, lắp camera giám sát."

"Ra đường đi ô tô, về nhà khóa chặt cửa. Trừ khi hắn có thể xuyên tường, bằng không hắn làm được gì chị?"

Có lẽ tôi đã đánh giá quá cao Lạc Quân.

Bởi vì sau khi Tam tỷ mở tiệm, kinh doanh dần ổn định, hắn ta vẫn không hề xuất hiện.

Thời gian trôi qua, còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học của Bành Bành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ cần Bành Bành thi đậu đại học ở thành phố khác, Tam tỷ sẽ thực sự thoát khỏi những ngày tháng tăm tối.

Công việc kinh doanh của chị ấy cũng dần khởi sắc.

Lượng đánh giá tích cực tăng lên, dần dần lấn át hết những bình luận tiêu cực trước đây.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Không lâu sau đó, trên các trang đánh giá, lại xuất hiện hàng loạt bình luận xấu.

Lần này, không phải nhằm vào dịch vụ hay kỹ thuật của cửa hàng.

Mà là nhằm vào tôi.

【Tiệm này là của một kẻ rác rưởi, nên sớm đóng cửa đi! Bất cứ ai đến đây cũng đều tiếp tay cho kẻ ác!】

【Bà chủ làm tôi buồn nôn.】

【Không hiếu thuận với cha mẹ, nhưng lại coi khách hàng như bố mẹ mà cung phụng, thật rẻ mạt!】

【Cảnh báo!! Chủ quán có nhân phẩm đáng lo ngại!!】



Chẳng bao lâu, tất cả các tài khoản quảng bá cửa hàng trên mạng xã hội cũng bị tấn công.

Gốc rễ của mọi chuyện cũng dần lộ ra.

Lạc Quân và Chu Phú Dân đã bắt tay nhau, quay một đoạn video.

Trong đó, chúng tố cáo tôi đã "xúi giục chị ruột ly hôn" và "từ chối phụng dưỡng cha mẹ".

Công việc kinh doanh của tôi tại Thượng Hải chịu cú sốc nặng nề.

Thậm chí cả Phương tỷ ở Châu Thành cũng bị vạ lây.

Có người đào ra chuyện tôi từng làm việc ở tiệm chị ấy khi còn học đại học.

Phương tỷ lại không hề đề cập đến chuyện này.

Nếu không phải Tôn Tú Tú nói lại, tôi cũng không biết ảnh hưởng của vụ việc lan xa đến vậy.

Tôi vội vàng liên lạc với Phương tỷ, muốn xin lỗi chị ấy.

Nhưng chị lại ngược lại, an ủi tôi:

"Em sợ cái gì chứ? Ở khu đại học này, còn tiệm nào có kỹ thuật tốt mà giá lại ưu đãi như của bọn mình không?"

"Cơn bão này qua đi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường."

"Đây cũng chẳng phải chuyện xấu, ngày nào chị cũng bận tối mắt tối mũi, nhân dịp này nghỉ ngơi một chút cũng tốt!"

Tôi còn chưa kịp nói gì thêm, chị đã vội chốt lại một câu:

"Được rồi, chị biết em nghĩ gì."

"Không phải là lỗi của em. Chị không mong manh đến thế đâu, lo cho bản thân mình trước đi!"

Rồi chị cúp máy.

Lời của chị khiến tôi nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cũng giúp tôi có thêm dũng khí để đối diện tất cả.

Dù khó khăn, tôi vẫn duy trì tiêu chuẩn cao nhất đối với khách hàng.

Tôi dành thời gian quay video chính thức để lên tiếng phản hồi.

Dù biết không nên rơi vào bẫy tự chứng minh, nhưng tôi cần có trách nhiệm giải thích với những khách hàng đã tin tưởng mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com