Hủ Tục

Chương 23



Tôi lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ, nhét vào tay chị ấy.

Là một chiếc dây chuyền vàng hình con bướm.

Tôi đã không ít lần nghe Tam tỷ nói:

"Sau này có tiền, nhất định phải mua cho mình vài món trang sức vàng."

Nhưng từ trước đến nay, thứ trang sức duy nhất của chị ấy, chỉ có một chiếc nhẫn đồng do Lạc Quân tặng lúc Bành Bành ra đời.

Lúc quyết định ly hôn, chị ấy đã ném nó đi không thương tiếc.

Giờ giá vàng tăng vùn vụt, Tam tỷ lại càng tiếc tiền, không dám mua gì cho bản thân.

Mà con bướm, chính là biểu tượng của tự do.

Tôi hy vọng từ nay về sau, chị ấy sẽ tiếp tục tiến về phía trước, mãi mãi không quay đầu lại.

Vừa từ Châu Thành trở về Thượng Hải, tôi liền nhận được điện thoại từ Trân Ni.

Chưa bao giờ tôi nghe thấy giọng cô ấy hoảng loạn đến vậy.

"Tiểu Cửu, làm sao đây? Ba chị muốn nhảy lầu!"

Ba của Trân Ni?

Tôi ngây người vài giây.

Trân Ni từng kể, kiếp trước cha mẹ cô ấy đều làm việc thuận lợi, đến khi về hưu thì hưởng thụ tuổi già bằng khoản lương hưu hậu hĩnh, không có bất kỳ biến cố nào.

Nhưng kiếp này, không biết vì sao, cha cô ấy lại đầu tư vào dự án tài chính của một người bạn.

Kết quả bị gài bẫy, tiền không những bị mắc kẹt, mà còn kéo theo cả họ hàng đầu tư cùng.

Họ hàng vì tin tưởng ông, cũng đem hết tiền dốc vào.

Ngay cả khi bán hết tài sản của nhà họ Tô, thì cũng không đủ để lấp đầy nổi lỗ hổng ấy.

Suốt đời đường hoàng chính trực, chưa từng làm điều khuất tất nên Tô thúc không thể chấp nhận cú sốc này.

Tôi siết chặt điện thoại, giọng gấp gáp:

"Trân Ni, còn thiếu bao nhiêu? Để tôi nghĩ cách tiếp!"

Vừa trấn an cô ấy, tôi vừa nhanh chóng đặt vé máy bay đến Hải Thành.

Đồng thời, tôi bắt đầu tính toán tất cả tài sản hiện có của mình, liệu có đủ để giúp ông ấy vượt qua khủng hoảng này hay không.

Nhưng khi tôi đến nhà họ Tô, tình hình còn tệ hơn tôi tưởng.

Hai người từng là biểu tượng của phong độ và thanh cao nay đầu đã bạc trắng chỉ sau một đêm.

Ánh mắt đờ đẫn, trông như thể đã mất hết hy vọng.

May mắn thay, Tô thúc được phát hiện kịp thời, chưa xảy ra bi kịch.

Tô thẩm và Trân Ni phải túc trực bên ông suốt 24 giờ, sợ ông lại có ý định dại dột.

Tôi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt trước mặt họ.

"Thúc, thẩm, trong này con có 500.000 là toàn bộ tiền mặt con có."

"Con biết nó vẫn chưa đủ, nhưng ít nhất có thể giải quyết tình trạng cấp bách."

"Những người họ hàng kia, chia cho mỗi người 100.000, ít nhất họ có chút hy vọng mà sống tiếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hiện tại con có 5 cửa hàng, nếu có thể sang nhượng, vấn đề này sẽ được giải quyết."

"Nhưng quá trình chuyển nhượng cần thời gian, mong hai người đừng nôn nóng."

Họ thoáng chùng xuống, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt lại tràn đầy áy náy.

"Mẫn Mẫn à, con đã tự thân lập nghiệp, đi đến được ngày hôm nay đâu có dễ dàng."

"Bán hết cửa hàng đi, chẳng phải là đổ sông đổ bể sao?"

"Đều do thúc cả! Sao lại có thể bị ma quỷ ám ảnh mà làm chuyện hồ đồ thế này!"

"Hơn nữa... hơn nữa... bọn thúc không có tư cách nhận số tiền này."

Giọng của Tô thúc yếu ớt, nhưng ông vẫn cố giữ vẻ chừng mực và thể diện như trước nay.

Nhưng chỉ tôi biết, tôi không làm việc này vì ông.

Mà là vì—Trân Ni, chị em song sinh của tôi.

Tất cả những gì tôi có ngày hôm nay, đều nhờ vào cô ấy.

Cô ấy đã không ít lần nhắc đến rằng, Tô thúc và Tô thẩm đối xử với cô ấy rất tốt.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng m.á.u mủ ruột rà là sợi dây ràng buộc lớn lao đến thế.

Nhưng cô ấy thực sự yêu thương cha mẹ nuôi của mình.

Nếu họ tổn thương, Trân Ni cũng sẽ đau lòng.

Mà tôi,lại không muốn thấy điều đó.

Hơn nữa, tôi không sợ phải bắt đầu lại từ đầu.

Tôi đã làm được một lần, thì sẽ làm được lần nữa.

Chuyện này, không đáng là gì cả.

Nhưng tôi không thể nói hết những điều này.

Tôi chỉ xoay người, nhìn về phía Trân Ni.

"Cậu hiểu mình mà, đúng không?"

Cô ấy gật đầu, sau đó quay sang Tô thúc:

"Ba, chúng ta nhận tiền của Mẫn Mẫn đi, những chuyện khác ba đừng lo nữa."

Nghe Trân Ni nói vậy, Tô thúc cũng chỉ biết gật đầu.

Thấy họ đồng ý, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cũng không cao thượng gì.

Chỉ là một cách ích kỷ nào đó, tôi cảm thấy làm vậy có thể giảm bớt sự áy náy với Trân Ni.

Dùng tiền để bù đắp tội lỗi, nếu tính toán kỹ thì tôi vẫn lời.

Các cửa hàng làm móng của tôi trước giờ làm ăn không tệ.

Vừa đăng tin chuyển nhượng đã có hàng loạt người liên hệ hỏi mua.

Chưa đầy một tháng, tất cả thủ tục gần như đã xong.

Người tiếp nhận hoặc là khách hàng thân thiết, hoặc là nhân viên kỳ cựu đều là người đáng tin.

Tiền chuyển nhượng cũng về tài khoản nhanh chóng và suôn sẻ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com