Hủ Tục

Chương 22



Nó đ.â.m thẳng vào điểm mấu chốt, khắc họa sống động hình ảnh một Chu Phú Dân ích kỷ, coi phụ nữ như công cụ sinh sản.

Tôi liếc nhìn địa chỉ IP của tài khoản.

Rồi bật cười.

Quả nhiên, đây là tác phẩm của Ngũ tỷ.

Dư luận hoàn toàn đảo chiều.

Mọi người bàn tán quá sôi nổi, thậm chí câu chuyện còn lan rộng vượt xa khỏi mâu thuẫn ban đầu.

Không lâu sau, toàn bộ nội dung liên quan đều bị gỡ bỏ.

Khi tôi tưởng rằng mọi thứ sắp quay về quỹ đạo bình thường.

Một cuộc gọi lạ đột nhiên gọi đến.

Vừa nhấc máy, tiếng Chu Phú Dân gào lên chửi bới:

"Mày có phải muốn tao c.h.ế.t phải không hả?!"

Thì ra, mỗi ngày đều có người mò đến quê tôi tìm ông ta.

Chửi rủa, quay video, rồi đăng lên mạng câu view.

Tôi không kìm nổi, phá lên cười ngay trong điện thoại, cười đến chảy nước mắt.

"Đây là báo ứng của ông."

"Ông đã khiến chị em chúng tôi khổ sở đến mức nào, giờ chẳng qua chỉ là nghiệp quật ngược lại mà thôi!"

Ông ta vẫn đang gào thét điên cuồng bên kia đầu dây.

Tôi dứt khoát cúp máy.

Tối hôm đó, thuật toán thần kỳ của mạng xã hội liền đề xuất cho tôi một video.

Là một tài khoản chuyên săn tin đến tận quê tôi, quay lén Chu Phú Dân.

Trùng hợp thay, họ còn quay được cảnh ông ta gọi điện chửi mắng tôi.

Chỉ thấy ông ta giận dữ, mặt mày méo mó, vừa giậm chân vừa hét vào điện thoại như phát điên.

Dòng caption của video:

【Lão già này lại gọi điện quấy rối con gái ruột. Nhìn cái điệu bộ mà xem, trông có đáng sợ không cơ chứ.】

Bình luận bên dưới dày đặc:

"Lão ta chắc chắn là con nghiện rượu. Trông mặt giống hệt lão bố khốn nạn của tôi, ngày nào cũng uống đến bất tỉnh nhân sự, da dẻ đỏ tím bầm dập. Cơ mà lão già nhà tôi c.h.ế.t rồi."

"Tai họa kéo dài trăm năm. Nghe bảo lão ta ở làng không có cơm ăn, có tí tiền là đi đánh bạc, uống rượu. Toàn bụng rỗng mà nốc rượu, thế mà vẫn sống nhăn răng."

"Xuống dưới mà bầu bạn với vợ đi, đồ cặn bã."

Nhìn thấy làn sóng mắng chửi ngày càng dữ dội, tôi chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.

Vừa định khóa màn hình đi ngủ thì tin nhắn của Tam tỷ đột nhiên đến:

【Tiểu Cửu, chị ly hôn rồi!!】

Khi Tam tỷ quyết tâm ly hôn, chị ấy từng đến đơn vị làm việc của Lạc Quân để tố cáo.

Hắn ta, dù ở nhà là kẻ vũ phu tàn bạo, nhưng ra ngoài lại mang bộ mặt "người chồng tốt" hiền lành, hòa nhã, biết cách nịnh bợ lãnh đạo.

Vì thế, đơn tố cáo của Tam tỷ bị chìm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng hắn tự chuốc họa vào thân.

Khi cư dân mạng đổ xô chỉ trích Chu Phú Dân, họ cũng không bỏ qua Lạc Quân.

Rất nhanh, nơi làm việc của hắn bị truy ra.

Một nhóm phụ nữ từng là nạn nhân của bạo lực gia đình đã tự nguyện tụ họp, kéo đến công ty Lạc Quân.

Họ yêu cầu ban lãnh đạo gây áp lực buộc hắn ta phải đồng ý ly hôn.

Tam tỷ gọi điện cho tôi, cười như được mùa:

"Tiểu Cửu, em không biết đâu, bình thường hắn nói chuyện với chị cứ như hoàng đế sai bảo nô tài vậy."

"Nhưng hôm đó, khi bị sếp ép phải gọi cho chị để đồng ý ly hôn, giọng hắn nhũn như bún, thấp hèn đến mức chị còn không tin nổi!"

Dù vậy, tôi vẫn chưa thể yên tâm.

Vẫn còn một tháng "thời gian suy nghĩ" trước khi ly hôn chính thức.

Tôi sợ vào phút chót, Lạc Quân sẽ giở trò quấy phá.

Vấn đề này, mấy đại tỷ nhiệt huyết kia cũng đã lường trước.

Họ thay phiên nhau túc trực ở tiệm của Tam tỷ, như đi làm theo ca vậy.

Mục đích là để ngăn Lạc Quân đến gây chuyện.

Tam tỷ thì hào phóng tặng họ dịch vụ làm móng, nối mi miễn phí.

Mấy đại tỷ mừng như Tết, quây quần ríu rít cả ngày.

Cuối cùng, thời gian "suy nghĩ" kết thúc.

Tôi đặc biệt bay về Châu Thành.

Tôi phải tận mắt nhìn thấy Tam tỷ nhận được tờ giấy ly hôn, mới có thể an lòng.

Trước cửa Cục Dân Chính

Một nhóm các chị gái sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, đứng dàn hàng như dàn vệ sĩ.

Tam tỷ mặc váy đỏ, rạng rỡ như hoa, được họ vây quanh.

So với mấy ngày trước, sắc mặt chị ấy đã tốt hơn hẳn, còn có da có thịt.

Không xa đó, Lạc Quân trông như một con ch.ó ướt sũng vừa bị vớt từ cống lên.

Hắn ta trừng mắt nhìn bọn tôi, ánh mắt vừa căm hận, vừa dè chừng.

Dưới sự bảo vệ của các đại tỷ, thủ tục ly hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Bước ra khỏi Cục Dân Chính/

Mấy chị gái hùng hổ khuân xuống từ xe mấy cái pháo giấy, rồi "bùm bùm bùm" khai hỏa ngay tại chỗ.

Tiếng pháo nổ rộn ràng,

Lạc Quân sợ đến mức co cẳng chạy mất.

Tam tỷ cười tít mắt, vui đến mức miệng không khép lại được.

Chị ấy bỏ qua cả đám bạn cũ, trực tiếp bước đến trước mặt tôi:

"Tiểu Cửu, chị như được tái sinh rồi."

"Bành Bành cũng vừa thi đại học xong. Sau hè này, hai mẹ con chị sẽ chuyển đến thành phố khác."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com