Hủ Tục
Nghe thấy giọng tôi, chị lập tức cứng người, nhưng không quay đầu lại, chỉ khẽ nghiêng cổ:
"Tiểu Cửu? Sao em lại đến đây?"
Có gì đó không đúng.
Tôi vội vòng ra trước mặt chị, lập tức sững sờ—mắt trái của chị bầm tím, khóe miệng cũng có vết thương.
Ngay cả phần tóc trên trán cũng bị mất một mảng.
"Chị sao thế? Có phải họ Lạc kia đánh chị không?"
Lạc Quân, chồng của tam tỷ, là do cha tôi—Chu Phú Dân—giới thiệu.
Hai người này gặp nhau trên bàn cờ bạc.
Tôi chưa từng có ấn tượng tốt về hắn—một kẻ thô tục, nóng nảy, vũ phu.
Không khó để đoán ra lý do chị không dám ra quầy thu ngân, chị không muốn khách hàng thấy khuôn mặt bầm dập của mình.
Lẽ ra tôi định mượn chị ít tiền để đi đường.
Nhưng nhìn chị như thế này, tôi đành nuốt lại tất cả.
Tôi biết, chỉ cần tôi mở miệng, chị nhất định sẽ giúp tôi.
Chính vì vậy, tôi càng không thể mở lời.
"Không… không phải… Chị bất cẩn va vào thôi, không sao cả."
Tam tỷ vội vã xua tay, phủ nhận lời tôi.
Chị lúc nào cũng vậy, cắn răng chịu đựng, dù có khổ sở đến đâu cũng nuốt vào trong lòng.
Tôi không mở miệng mượn tiền, nhưng cũng không từ chối khi chị mời tôi đi ăn.
Tôi thực sự quá đói, mà trên người không có nổi một xu.
Sau khi vào nhà vệ sinh siêu thị tạm rửa mặt, chị xin nghỉ phép, dắt tôi ra quán mì kéo tay gần đó.
Tôi ăn như c.h.ế.t đói, hết bát này đến bát khác.
Quán có chính sách thêm mì miễn phí, tôi cứ thế gọi thêm hết lần này đến lần khác.
Nhưng cái dạ dày trống rỗng của tôi như hố sâu không đáy, ăn mãi vẫn không thấy đủ.
Đến khi sắc mặt ông chủ quán đen lại, tôi mới miễn cưỡng dừng lại, xoa xoa cái bụng căng tròn, ngại ngùng nói:
"Em no rồi."
Suốt bữa ăn, tam tỷ không hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Chị chỉ lặng lẽ nhìn tôi, thỉnh thoảng giúp tôi vén tóc, lau miệng.
Còn tôi, cũng không chủ động kể.
Ra khỏi quán, chị vừa đi vừa nói:
"Tiểu Cửu, khi nào em nhập học? Hay đến nhà chị ở vài ngày đi?"
Tôi lập tức lắc đầu, cắn răng nói dối:
"Em muốn đến trường sớm để làm quen với môi trường, ký túc xá có thể ở rồi, nên không đến nhà chị đâu."
"Chị và Lạc Quân... nhớ sống thật tốt nhé."
Chị thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chồng chị… anh ấy chỉ là nóng tính chút thôi. Thật ra…"
Nói đến đây, cả hai chúng tôi đều trầm mặc.
Tôi không nỡ xé toạc lớp vỏ dối trá mà chị tự khoác lên mình.
Bây giờ, tôi chưa đủ khả năng giúp chị.
Ít nhất, tôi không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Ăn xong, tam tỷ đưa tôi đến trạm xe buýt để lên đường đến trường.
Tôi chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vẫy tay tạm biệt chị hết lần này đến lần khác.
Khi xe chuẩn bị lăn bánh, chị hạ giọng dặn dò:
"Em sờ thử túi đi, nhớ giữ cẩn thận, đừng tiếc mà không dám xài. Hết tiền cứ đến tìm chị."
"Trong mấy chị em, em là đứa thông minh nhất, cũng là đứa duy nhất đậu đại học. Nhất định phải học hành cho tốt!"
"Đừng lo, chị sẽ không nói với gia đình là em đã tìm chị đâu."
Tôi vội vàng luồn tay vào túi quần, chạm vào ba tờ tiền mệnh giá lớn.
Mắt tôi bỗng nóng lên.
Đây chính là tam tỷ của tôi dù tôi không nói gì, chị vẫn có thể nhìn thấu sự khó khăn của tôi.
Chị đứng đó, bóng dáng nhỏ bé giữa trạm xe, ngày càng xa dần trong tầm mắt tôi.
Lòng tôi nặng trĩu.
Khi bóng dáng chị hoàn toàn biến mất, nước mắt tôi cuối cùng vẫn rơi xuống.
Tôi xuống xe ở gần trường, lúc này đang là kỳ nghỉ hè, nên xung quanh vắng tanh.
Ngay đối diện là một phố đi bộ, tôi thả bộ qua đó, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Ngay từ khi tôi còn học lớp 10, Chu Phú Dân và Từ Kim Hoa đã nhận tiền đặt cọc một vạn từ Triệu Hữu Hải.
Bây giờ tôi bỏ trốn, chắc chắn hắn ta sẽ đến đòi người.
Nhà tôi không biết tôi đã đăng ký học trường nào.
Tôi cũng tin rằng tam tỷ sẽ không bán đứng tôi.
Nhưng quê tôi quá nhỏ, chỉ cần ra thị trấn hỏi thăm một chút, tôi sẽ bị lôi ra ngay lập tức.
Trước khi nhập học, tôi phải giải quyết chuyện này.
Nếu không, tôi chắc chắn sẽ không thể yên ổn học hành.
Không biết có phải bộ não đang tự bảo vệ tôi không, nhưng từ sau khi trọng sinh, những ký ức đau đớn ở kiếp trước dường như trở nên mơ hồ.
Tôi ngồi trên ghế đá tới tận khi trời tối, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào.
Chỉ đến khi bụng réo ầm ĩ vì đói, tôi mới bị kéo về thực tại.
Không xa có một cửa hàng tiện lợi mở 24/7.
Tôi đứng chần chừ trước cửa hồi lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm bước vào.
Ngay cạnh cửa có một máy nước nóng miễn phí.
Ban sáng, tam tỷ đã đưa tôi mấy gói mì ăn liền sắp hết hạn từ siêu thị của chị.
Tôi chọn một chai nước khoáng rẻ nhất, sau đó lén lút đi hứng nước nóng để pha mì.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com