Hủ Tục
Khi ra quầy tính tiền, tôi chợt nhìn thấy một tờ thông báo tuyển dụng:
【Tuyển nhân viên bán hàng ca đêm - Part-time】
Tôi ăn hết mì, thậm chí uống sạch cả nước súp.
Sau đó, tôi quay lại quầy thu ngân, chỉ vào thông báo tuyển dụng, hồi hộp nói:
"Chào chị, em muốn ứng tuyển công việc này."
Nhân viên thu ngân không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ tay xuống dòng số điện thoại ở cuối tờ giấy:
"Sáng mai gọi cho quản lý theo số này, hẹn phỏng vấn nhé."
Mặt tôi đỏ bừng:
"Xin lỗi... em không có điện thoại."
May mắn thay, cô gái thu ngân không cười nhạo tôi, mà dịu dàng nói:
"Quản lý sẽ đến vào khoảng 8 giờ sáng, em có thể đến đây trực tiếp tìm ông ấy."
Sau này tôi mới biết, cô ấy cũng từng giống tôi, một mình đến thành phố mà không có lấy một xu dính túi.
Tôi chân thành cảm ơn, dọn dẹp hộp mì, rồi rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Không có chỗ nào để đi, tôi ngồi bệt ngay trước cửa.
Đang là mùa hè oi bức, dù là ban đêm cũng nóng đến khó chịu.
Nhưng lòng tôi lại rạo rực hơn bao giờ hết.
Kiếp trước, vào thời điểm này, tôi đã bị áp giải đến nhà họ Triệu, chịu đựng những trận đòn đầu tiên.
Cả nhà hắn vây quanh tôi, mỗi người đều đánh một cái, ngay cả cháu trai của Triệu Hữu Hải cũng không ngoại lệ.
Một gói mì hết hạn cũng là ước mơ xa xỉ.
Không nghe lời? Chỉ có thể ăn cám lợn.
Đó là địa ngục trần gian.
Còn nơi này, là thiên đường thực tại.
Tôi mơ mơ màng màng ngồi thâu đêm.
Sáng hôm sau, 8 giờ 25 phút, tôi chính thức được nhận vào làm nhân viên bán hàng ca đêm tại cửa hàng tiện lợi.
Lương theo giờ: 13 tệ.
Từ đó, ban ngày tôi ngủ bù ở quảng trường thương mại gần đó.
Nơi này đông người qua lại, khá an toàn.
Tôi lấy tờ tạp chí quảng cáo từ cửa hàng tiện lợi che mặt, có thể ngủ ngay lập tức.
Ban đêm, tôi làm ca khuya ở cửa hàng.
Chẳng bao lâu, tôi học được cách đem về những món thực phẩm quá hạn mà đáng lẽ phải vứt đi.
Nhờ đó, tôi không cần tốn tiền ăn.
Cứ ba ngày một lần, tôi lại bỏ 10 tệ đến nhà tắm công cộng gần đó để tắm rửa.
Ba trăm tệ mà tam tỷ cho tôi, vừa đủ để tôi cầm cự đến ngày lĩnh lương.
2.450 tệ—đó là mức lương tháng đầu tiên của tôi.
Tôi đứng trước cây ATM rất lâu, nhìn chằm chằm vào số dư trên tài khoản.
Cuối cùng, tôi không nhịn nổi, bật khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước, cộng cả hai đời, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều tiền đến vậy.
Thì ra kiếm tiền lại dễ như vậy.
Ít nhất, dễ hơn rất nhiều so với việc sống ở quê.
Chỉ cần chịu khó, tôi cũng có thể tự lo cho mình.
Ở nhà, tôi vừa phải làm việc quần quật, vừa phải chịu đựng đòn roi từ cha mẹ.
Tâm và thân đều kiệt quệ.
Còn hai năm ở nhà họ Triệu, tôi thậm chí còn không bằng súc vật.
Vậy mà bây giờ chỉ cần đánh đổi 5 tháng ngày đêm đảo ngược, tôi đã có thể kiếm được hơn vạn tệ.
Vậy mà cha mẹ tôi lại vì từng ấy tiền, nhẫn tâm bán đứng tôi, đẩy tôi vào con đường chết.
Nhận được tiền lương, tôi lập tức rút một ít ra.
Trước tiên, tôi trả lại 200 tệ cho quản lý.
Hôm đầu tiên đi làm, ông ấy đã cho tôi mượn tiền mua một chiếc điện thoại cục gạch, kèm theo một chiếc SIM, để tiện liên lạc.
Sau đó, tôi bắt xe buýt, quay lại siêu thị "Tiếu Tiếu".
Vết thương trên mặt tam tỷ đã lành gần hết, chị ấy trở lại làm thu ngân.
Lúc này siêu thị đang đông khách, chị không để ý thấy tôi.
Tôi lặng lẽ đi vào, chọn một ít đồ ăn vặt.
Đến lúc tính tiền, chị mới sững sờ:
"Tiểu Cửu?"
Ngay sau đó, chị híp mắt cười hiền, nhẹ nhàng trêu:
"Cuộc sống ở trường tốt nhỉ? Nhìn em mập lên rồi đấy."
Chị không hỏi tại sao tôi mua nhiều đồ ăn như vậy, chỉ làm đúng thủ tục quét mã, đóng gói, rồi đưa túi đồ cho tôi:
"Cầm về trường ăn đi, chị trả tiền cho."
Tôi lắc đầu, đẩy túi đồ trở lại:
"Chị mang về cho Bằng Bằng đi, nói với nó là dì Cửu mua."
Bằng Bằng là con trai của tam tỷ.
Sau đó, tôi lấy ra 600 tệ, đặt lên quầy thu ngân.
"Chị, đây là tiền em tự kiếm được. Chị cầm lấy đi."
Nói xong, tôi quay đầu chạy mất.
Trên xe buýt trở về, màn hình đang chiếu một bản tin:
Một người phụ nữ mất tích nhiều năm, gần đây t.h.i t.h.ể đã được phát hiện trong vườn rau sau nhà.
Qua điều tra, chồng của cô ta là hung thủ, chính hắn đã g.i.ế.c rồi chôn cô.
Tôi chăm chú nhìn màn hình, một ký ức xa xăm bỗng chốc chạm vào dây thần kinh.
Đã đến lúc lên trường báo danh.
Số tiền còn lại hơn một ngàn tệ, tôi dùng để mua một số vật dụng cần thiết trước cổng trường.
Sáng sớm hôm sau, tôi tới trường nhập học.
Không ngờ, vừa sắp xếp xong ký túc xá, cố vấn học tập đã tìm đến:
"Chu Đình Nữ, người nhà em đã đến trường mấy lần rồi. Nghỉ hè em đã đi đâu thế?"
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com