Hủ Tục

Chương 5



Cô ấy không vui ra mặt, có vẻ như do bị làm phiền quá nhiều.

Cô không nói rõ là ai, nhưng tôi đã đoán ra.

Là đại tỷ—Chu Nhất Phượng.

Ngoài tam tỷ, chị ấy cũng sống ở Châu Thành.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện liên lạc với chị ấy.

Thậm chí, sự hận thù của tôi dành cho chị ấy, không kém gì với Triệu Hữu Hải và cha mẹ.

Kiếp trước, khi tôi bị giam cầm trong nhà họ Triệu, đại tỷ đã từng đến thăm tôi.

Chị ấy đứng trước cửa nhà kho, nhìn tôi bị nhốt bên trong, thản nhiên thở dài, giọng điệu đầy giễu cợt:

"Tiểu Cửu, em xem… sao lại cứ nghĩ quẩn như vậy chứ?"

"Nếu em chịu sinh con cho nhà họ Triệu sớm một chút, thì có cần phải chịu khổ thế này không?"

Tôi vô cảm, không muốn đáp lại dù chỉ một câu.

Chị ta từ lâu đã bị cha mẹ tẩy não, trở thành tay sai trung thành của họ.

Chị cứ lải nhải mãi, nhưng tôi vẫn im lặng.

Cuối cùng, có lẽ đã mệt, chị ta hạ giọng chửi một câu:

"Đồ lì lợm, c.h.ế.t đến nơi mà còn cứng đầu!"

Rồi quay lưng rời đi.

Tôi nghe thấy giọng chị ta bên ngoài, nói với Triệu Hữu Hải:

"Em rể, Tiểu Cửu quá bướng bỉnh. Nhà tôi thực sự có lỗi với cậu. Đây, thuốc này mẹ tôi nhờ người đặc chế, cứ dùng đi, đảm bảo có hiệu quả."

Tôi không biết đó là thuốc gì.

Nhưng từ hôm đó trở đi, tôi không động vào bất cứ thứ gì mà nhà họ Triệu đưa đến.

Năm ngày sau, tôi khát đến mức không chịu nổi.

Nhân lúc không ai để ý, tôi lén kéo cái bát nước của con ch.ó vào trong phòng.

Tôi uống cạn sạch.

Không lâu sau, tôi thấy đầu óc quay cuồng, mí mắt trĩu nặng.

Trong cơn mơ hồ, cánh cửa bị đạp tung.

Giữa bóng tối, Triệu Hữu Hải nở một nụ cười bệnh hoạn, cúi xuống thì thầm bên tai tôi như một con quỷ dữ:

"Chị mày quả thật hiểu mày nhất. Bảo tao bỏ thuốc vào nước của chó, vì thế nào mày cũng sẽ uống."

Cùng sống trong một thành phố, bị đại tỷ tìm ra là điều không thể tránh khỏi.

Tôi chỉ không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy.

Ngày hôm sau, sau khi cố vấn học tập tìm tôi, chị ta đã có mặt dưới ký túc xá.

Bạn cùng phòng nói với tôi:

"Chu Chu, mẹ cậu đến tìm kìa."

Sau khi làm quen, cả phòng đồng loạt gọi tôi bằng biệt danh này.

Nhưng đại tỷ chỉ hơn ba mươi tuổi, không thể nào là mẹ tôi được.

Vừa gặp mặt, chị ta đã giáng xuống một tràng trách móc:

"Mày giỏi lắm! Dám tự chạy đến đây mà không nói một lời với gia đình!"

"Mày có biết ở nhà đang loạn hết lên rồi không?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kiếp này, tôi lấy giấy báo trúng tuyển xong thì bỏ đi, vì vậy lúc này tôi không nên biết chuyện nhà họ Triệu.

Thế nên tôi làm ra vẻ vô tội, nhíu mày hỏi:

"Chị nói gì vậy?"

Sự lúng túng trên mặt chị ta chỉ thoáng qua.

Ngay sau đó, chị ta lấy lại vẻ cứng rắn, giọng điệu ra lệnh:

"Thu dọn đồ đạc, theo chị về ngay."

"Ba mẹ đã tìm cho mày một mối tốt."

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ.

Thời điểm gần đến rồi.

Đại tỷ xô đẩy tôi, ép tôi vào trong thu dọn hành lý.

Ngay lúc đó, điện thoại chị ta vang lên.

Âm thanh từ đầu dây bên kia lớn đến mức tôi nghe rõ mồn một:

"Cả nhà nghe đây, Triệu Hữu Hải bị bắt rồi."

"Chuyện này to lắm, có khi ra không được đâu. Tiểu Cửu cứ để nó ở lại đó đi. Nhân tiện, bảo nó kiếm việc làm, gom tiền trả lại cho chúng ta."

Là giọng của Từ Kim Hoa.

Kiếp trước, có một lần Triệu Hữu Hải say rượu, lại vì tôi không thể có con mà phát điên.

Hắn xách tôi ra sân sau, chỉ vào một cây táo, cười gằn:

"Con đĩ kia nằm ngay dưới gốc đó. Nếu mày còn không đẻ được, thì đi theo nó đi!"

Hắn từng có một đời vợ.

Nhưng chưa đầy một năm, người phụ nữ kia bỏ trốn.

Bây giờ nghĩ lại...

Có lẽ cô ta chẳng hề chạy trốn.

Tin tức tôi từng thấy trên xe buýt đã khơi dậy đoạn ký ức này.

Nhưng tôi không chắc—hắn chỉ muốn dọa tôi, hay thực sự có người bị chôn dưới gốc cây?

Trước ngày nhập học, tôi lặng lẽ quay lại thôn Triệu Gia.

Trong thôn có một lão già chuyên gây rắc rối.

Ông ta có một thằng con trai, cũng giống y như khuôn đúc.

Hai cha con đều thuộc dạng mặt dày, lươn lẹo, người dân bình thường đều tránh xa.

Tôi tìm đến lão già, bảo ông ta đến gặp Triệu Hữu Hải, nói vài câu, rồi đòi hắn hai vạn tệ.

Số tiền này, tôi sẽ chia đôi với lão.

Bằng không, tôi sẽ vạch trần chuyện năm đó—ông ta ăn trộm con bò của trưởng thôn rồi xẻ thịt ăn.

Kiếp trước, vụ việc này bị phanh phui, lão ta bị hành cho lên bờ xuống ruộng.

Nếu Triệu Hữu Hải không chịu trả, tôi vẫn sẽ cho lão vài trăm tệ tiền công.

Dù thế nào, lão ta cũng có lợi, nên lập tức cười tít mắt gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, tôi yêu cầu:

"Tới trước mặt Triệu Hữu Hải, ông phải gọi điện cho con trai ông, báo rõ mình đang ở đâu."

Để thể hiện thành ý, tôi trả trước cho lão 200 tệ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com