Hủ Tục

Chương 7



Cô nói rằng vừa nhìn đã thấy tôi có tiềm năng, cảm thấy tôi chịu khó, có chí tiến thủ, là "con trâu tốt".

Tôi thích cách ví von này.

Thế là, tôi chính thức trở thành nhân viên đầu tiên của "Tiệm Nail Tô Trân Ni".

Không ngờ rằng, cô ấy cũng bằng tuổi tôi, cũng học đại học ở Châu Thành, nhưng trường cô ấy cách A Đại rất xa.

Cô bảo mình đã khảo sát thị trường rất lâu, thấy khu này nhiều nữ sinh, sức mua mạnh, nên quyết định mở tiệm tại đây.

Kể từ khi tôi bước lên chuyến xe vào thành phố, tôi luôn cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch của thế giới này.

Nhưng đến khi gặp Tô Trân Ni, cảm giác bất công ấy đạt đến đỉnh điểm.

Cùng một độ tuổi, tại sao cuộc đời chúng tôi lại khác nhau một trời một vực?

Chỉ là, tôi không hề ngờ tới ở trong tương lai, cảm giác này sẽ còn tăng lên gấp bội.

Tô Trân Ni không thường ở tiệm, cô ấy thuê thêm một thợ làm móng chuyên nghiệp là Chị Phương.

Mỗi khi có thời gian, tôi đều đến tiệm học nghề.

Bất ngờ thay, tôi phát hiện mình cũng rất có năng khiếu trong viêc này.

Chỉ cần nhìn qua những mẫu thiết kế trên mạng, tôi lập tức có thể hiểu được cách làm.

Sau ba tháng, những kiểu dáng không quá phức tạp, tôi đều có thể làm thành thạo.

Để kiếm thêm tiền, tôi còn nhận làm móng cho các bạn trong ký túc xá vào buổi tối.

Cuộc sống ngày càng trở nên tốt hơn.

Chỉ là, hai kẻ điên kia lại tìm đến trường đúng lúc này.

Tan học tôi quay về ký túc xá, từ xa tôi đã nhận ra Chu Phú Dân.

Nhưng người phụ nữ đứng cạnh ông ta, tôi không dám chắc có phải Từ Kim Hoa không bà ta trông già hơn trước rất nhiều.

Chỉ khi đến gần, tôi mới dám xác nhận, đúng là hai người họ.

Từ Kim Hoa xanh xao, gầy gò, nhìn như đã ngoài sáu mươi.

Vừa thấy tôi, Chu Phú Dân lập tức hét to.

Tôi giơ tay chặn lại, dập tắt ngay câu nói của ông ta:

"Đừng có mà làm loạn ở trường tôi, nếu không, tôi sẽ không đồng ý bất cứ yêu cầu nào của hai người."

Họ ngoan ngoãn im lặng, đi theo tôi đến một quán ăn gần đó.

Vừa ngồi xuống, Từ Kim Hoa đã không chờ nổi, nói ngay:

"Cửu nha đầu, xem con bây giờ sống sung sướng chưa kìa, trông cứ như con gái thành phố vậy”

“Chắc con kiếm được không ít tiền phải không? Cũng nên hiếu thuận với ba mẹ một chút đi!"

Vừa nói, bà ta vừa giơ cánh tay chi chít vết kim tiêm, rồi vén áo lên, để lộ chiếc bụng bầm dập cũng đầy vết tiêm chích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thì ra, không biết ai đã giới thiệu cho họ một phòng khám tư nhân ở Châu Thành.

Nơi đó quảng cáo rằng có thể làm thụ tinh ống nghiệm với giá chỉ bằng một nửa bệnh viện lớn, còn đảm bảo có thể chọn được giới tính thai nhi.

Nhưng do tôi bỏ trốn, họ không lấy được nốt phần tiền còn lại từ Triệu Hữu Hải.

Sau đó, họ kia Triệu bị bắt, khiến họ mất đi cơ hội lấy được nguồn thu cuối cùng.

Họ mang theo ít ỏi hơn mười ngàn tệ, bước vào một tầng hầm nằm ở vùng ngoại ô.

Từ Kim Hoa bị tiêm vài mũi thuốc không rõ ràng, bác sĩ bảo bà ta về nhà chờ tin, nói rằng đang nuôi cấy phôi thai.

Thế nhưng, chờ suốt một tháng, gọi lại thì số điện thoại đã bị chặn.

Họ tìm đến tận nơi, mới phát hiện phòng khám đã dẹp tiệm từ lâu.

"Mày có hai lựa chọn—”

“Một là đưa cho bọn tao 50.000 tệ.”

“Hai là về quê lấy chồng. Dù gì gái đại học như mày cũng dễ kiếm được giá cao."

Chu Phú Dân ăn no xong, vừa lấy đầu lưỡi khều răng, vừa ngang ngược nói.

"Cô ấy không chọn cái nào hết."

Giữa bầu không khí căng thẳng, giọng nói sắc bén của Tô Trân Ni đột ngột vang lên từ phía sau.

"Bác gái à, ở tuổi này làm thụ tinh ống nghiệm, tỷ lệ phôi thai sống sót cực thấp đấy."

Chu Phú Dân nhíu mày khó chịu, nhưng nhìn thấy Tô Trân Ni ăn mặc sang chảnh, ông ta cũng không dám gây chuyện.

Ông ta chỉ cười gượng gạo, nhưng trong mắt đầy sự khó chịu:

"Vợ tôi là cơ địa dễ thụ thai, bà ấy đã sinh tận chín đứa con rồi."

"Có người hơn sáu mươi tuổi vẫn có con mà, bà ấy chỉ mới ngoài năm mươi thôi!"

Tô Trân Ni nhìn họ như thể đang nhìn sinh vật lạ, châm chọc đầy ác ý:

"Thế thì mong rằng, nếu có sinh con trai, thì nó sẽ thích đàn ông nhé."

Sau đó, cô b.ắ.n một tràng đạn như s.ú.n.g máy, khiến hai vợ chồng tím mặt, đỏ mặt không chống đỡ nổi.

Tôi cố nhịn cười, làm ra vẻ nghiêm túc, đứng dậy nói:

"Tôi không có tiền, cũng không đời nào theo các người về quê lấy chồng. Tôi muốn đi học."

"Đừng có mơ đến trường tôi làm loạn, ép tôi phải bỏ học."

Rồi tôi lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại, giơ lên trước mặt Chu Phú Dân.

Tôi đã dùng tiền tiết kiệm mua một chiếc smartphone mới.

"Tôi không muốn thấy hai người xuất hiện ở trường tôi nữa nữa."

Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch đi.

Tôi bấm nút gọi đi, bật loa ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com