Hủ Tục
Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông đầy cáu kỉnh:
"Ai đấy?!"
Tôi bình tĩnh nói:
"Chào anh, tôi nhìn thấy Lưu Phú Quý. Nghe nói anh đang tìm hắn?"
"Thật không? Hắn ở đâu? Đây là số từ Châu Thành, hắn đang ở Châu Thành sao?!"
Chu Phú Dân không thể ngồi yên nữa.
Ông ta giật lấy điện thoại của tôi, lập tức cúp máy.
Ngoài việc chửi tôi là đồ bất hiếu, ông ta không dám làm gì hơn.
Chúng tôi đối mắt nhau một hồi lâu, cuối cùng, ông ta cũng thua cuộc.
Ông ta kéo Từ Kim Hoa, nhanh chóng rời đi.
Năm năm trước, ông ta từng sống ở Từ Thành, lấy lý do đi làm, thực chất là ăn bám và cờ bạc.
Kết quả, nợ nần chồng chất, bị chủ nợ truy lùng.
Lúc đó, ông ta mượn giấy tờ của một người đã khuất, tự giả làm "Lưu Phú Quý" để vay tiền.
Sau khi gây họa, ông ta chuồn thẳng về quê, nghĩ rằng cả đời sẽ không bị phát hiện.
Kiếp trước, ông ta đúng là may mắn thoát được.
Nhưng kiếp này...
Ông ta sẽ không còn may mắn như vậy nữa.
Đây chính là lá bài quan trọng tôi vất vả tìm được gần đây giúp tôi thoát khỏi sự đeo bám của ông ta.
Tôi nhất định sẽ tận dụng nó triệt để.
"Chị Phương nói em xin nghỉ vì ba mẹ em đến tìm?"
"Chị còn lo không biết có chuyện gì xảy ra, nên vội chạy qua xem."
Tô Trân Ni nhìn theo bóng hai người kia rời đi rất lâu, sau đó mới hờ hững quay sang nói với tôi.
Nhưng tôi cứ có cảm giác… cô ấy không chỉ đến đây vì tôi.
Cuộc sống vừa học vừa làm trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, Tết sắp đến rồi.
Cuối năm, tiệm nail của Trân Ni bận tối mặt tối mũi.
Bận đến mức tôi chẳng còn tâm trí để nghĩ về đám người ở quê.
Đại tỷ và cha mẹ tôi cũng an phận, không tiếp tục làm phiền.
Cho đến ngày 28 Tết, sau khi vẽ xong bộ móng cuối cùng cho khách, tôi mệt đến mức đứng không thẳng nổi.
"Chu Chu, em mua được vé tàu về nhà chưa?"
Chị Phương hỏi.
Tôi lắc đầu.
Không phải mua không được, mà là tôi chưa từng có ý định về nhà.
Về nhà?
Đó là hang hổ miệng sói!
Tôi đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Em sẽ đón Tết ở Châu Thành."
"Vậy đi Hải Thành với chị đi."
Trân Ni, vừa mang thưởng cuối năm đến, bỗng nhiên lên tiếng.
"Ba mẹ chị thích nhất là chị dẫn bạn về nhà. Em lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chắc chắn họ sẽ quý em lắm."
Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô ấy, lần thứ n không hiểu.
Hải Thành giàu có, sầm uất hơn Châu Thành rất nhiều, tại sao cô ấy không ở quê học đại học, không mở tiệm ở đó, mà lại chọn đến đây?
Nhưng cô không cho tôi cơ hội từ chối, trực tiếp mua vé máy bay.
"Dù em có hoàn lại vé, cũng bị trừ một nửa tiền. Em tính xem phải vẽ bao nhiêu bộ móng mới kiếm lại được?"
Không thể từ chối lòng tốt của cô ấy, ngày 29 Tết, tôi cùng Trân Ni lên chuyến bay về Hải Thành.
Gia đình nhà họ Tô đúng là rất hiếu khách.
Nghe nói tôi đến, họ đặc biệt chuẩn bị một phòng khách ấm cúng, trang trí rất dễ thương.
Còn chu đáo mua sẵn dép đi trong nhà và bộ đồ ngủ riêng cho tôi.
Điều khiến tôi thấy thú vị nhất là…
Cả chú Tô và dì Tô đều có những nét đặc trưng của người Hải Thành.
Nhưng Tô Trân Ni thì không.
Có lẽ cô ấy trúng số gen vượt trội.
Trong bữa tối giao thừa, chú Tô hỏi tôi quê ở đâu.
Tôi vừa định trả lời, nhưng Trân Ni đá nhẹ vào chân tôi dưới bàn.
Liếc mắt sang, tôi thấy cô ấy đang nháy mắt ra hiệu—rõ ràng không muốn tôi nói ra.
Cô sợ gì chứ?
Sợ ba mẹ cô ấy biết tôi đến từ một vùng nghèo, rồi xem thường tôi sao?
Tôi thấy cô ấy suy nghĩ quá nhiều rồi, nên vẫn vui vẻ đáp:
"Cháu đến từ Hương Thị, chính xác là từ ngôi làng nghèo nhất của Hương Thị. Đậu đại học ở Châu Thành không phải dễ dàng gì."
Lời vừa dứt, đôi đũa của dì Tô run lên, miếng sườn chiên giòn rơi xuống bàn ăn.
Cả chú Tô lẫn dì Tô đều trố mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Ngay sau đó, họ lại vội vã quay sang nhìn Tô Trân Ni, ánh mắt hoang mang tột độ.
Không khí giữa ba người đột nhiên trở nên kỳ lạ, chỉ có tôi bị gạt ra ngoài.
Tôi mím môi, không dám nói thêm lời nào, nhưng trong đầu vẫn không hiểu nổi tôi đã nói sai điều gì?
Họ không nói thêm gì nữa, nhưng bữa cơm giao thừa bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo.
Rạng sáng, tôi khát quá nên tỉnh dậy, mò mẫm đi tìm nước uống.
Vừa mở cửa phòng, tôi bất ngờ nghe thấy một giọng nam đầy giận dữ:
"Trân Ni! Chúng ta nói cho con biết thân thế của con, không phải để con quay lại dây dưa với đám người đó!"
"Bọn họ… bọn họ là dân quê nghèo đói, chỉ biết lợi dụng con thôi!"
"Nhìn con bé họ Chu kia mà xem! Dã tâm lớn đến thế nào? Một đứa từ cái làng nghèo khổ đó, có thể thi đậu đại học, chứng tỏ nó cực kỳ kiên cường!”
"Nó nhất định đã biết con sống sung sướng, nên mới cố tình tìm đến!"
"Vậy mà con còn dẫn nó về nhà ăn Tết?!"
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com