Khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của tiểu thư, số phận hèn mọn của nha hoàn, chính là nói về cuộc đời ta - Hứa Nguyệt Nha.
Ta tự mình bán thân vào phủ Trương. Mụ quản gia nhận tiền của ta, nhưng lại không hề sắp xếp cho ta một công việc nhàn hạ ở hậu viện. Mỗi ngày, ta phải quỳ gối lau sàn ở tiền viện, lau xong một viên gạch thì phải nhích lên một bước, đầu gối bầm dập rỉ máu, đôi tay chai sạn, da dẻ nhợt nhạt, trông vô cùng thảm hại.
Ngày này qua ngày khác, ta như con rùa già bò trên nền đá lạnh lẽo, đôi tay chằng chịt những vết sẹo rớm máu.
Ta không cam tâm làm một nha hoàn thấp hèn mãi như vậy. Thế là, vào một ngày phu nhân chuẩn bị bước ra khỏi đại sảnh, ta quỳ rạp xuống, bấu víu lấy vạt áo bà.
Mụ quản gia Lưu hung hăng đạp ta ra, quát lớn: "Con tiện tì kia, cái tay bẩn thỉu của mày nên bị chặt đi mới phải!"
Ta mặc kệ vết m.á.u còn vương trên khóe miệng, chỉ biết dập đầu lia lịa: "Thưa phu nhân, hôm nay trời sắp đổ mưa, đôi hài của người vừa cao vừa mềm, rất dễ bị trượt ngã. Nô tỳ mạo muội, xin người tha tội."
Khi dập đầu, ta cố tình ghì mạnh mặt xuống đất. Quả nhiên, phu nhân để ý: "Sao... trông có chút giống Yên Như?"
Đại tiểu thư Trương gia, tên là Yên Như, vừa tròn mười ba tuổi, là cành vàng lá ngọc được nuông chiều từ bé.
Phu nhân và Lưu nhũ mẫu thì thầm to nhỏ vài câu, rồi cho ta đến viện của tiểu thư làm nha hoàn hầu hạ.
Ở đó có cơm ăn no, áo mặc ấm, lại được cùng tiểu thư học hành, chỉ có một điều kiện, là không bao giờ được rời khỏi Lưu Phương Viện - khuê phòng của tiểu thư.
Trương Yên Như rất ghét ta. Nàng ta là chủ tử, còn ta chỉ là một con ở, mà dám có gương mặt giống hệt nàng: "Loại tiện tì như ngươi cũng xứng sao?"
Nàng ta nung đỏ chiếc kéo, muốn hủy hoại dung nhan của ta. Phu nhân vội vàng can ngăn: "Yên Như, con đã lớn rồi, sang năm còn phải tham gia tuyển tú, nên biết giữ ý tứ!"
Trương Yên Như bấy giờ mới vứt chiếc kéo sang một bên: "Xem ra cái mạng rẻ rúng của Nguyệt Nha cũng có chút giá trị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không hề giận dữ. Vì cuối cùng ta đã đạt được mục đích, bước chân vào Lưu Phương Viện.
Trương Yên Như tính tình thất thường. Chỉ cần nàng ta ngủ không ngon giấc, sẽ bắt ta đội bình sứ đứng suốt đêm, hễ ta chợp mắt một chút là bị người ta véo cho tỉnh.
Nàng ta muốn hoa sen tươi, ta liền lội xuống hồ hái, đám nha hoàn thì dùng sào trúc đẩy ta ngã nhào xuống nước, còn nàng ta thì ngồi trên thuyền mà cười khoái trá, kết quả ta bị sốt cao suốt ba ngày.
Nàng ta đòi uống trà quả nóng hổi, ta cẩn thận đun nước pha trà, nàng ta lại chê nước cứng, không vừa ý, bèn hất nguyên bát trà nóng vào mu bàn chân ta, đau đớn đến sống dở c.h.ế.t dở.
Phu nhân nghe tin, vội vàng sai người mang thuốc trị sẹo đến, lo lắng ta bị sẹo xấu xí.
"Yên Như, con có muốn đùa giỡn chút đỉnh thì cũng được, nhưng đừng gây ra án mạng là được."
Có lẽ vì sắp đến kỳ tuyển tú, Trương Yên Như cũng có phần dè dặt hơn, suốt ngày chỉ ở lì trong phòng ngủ nướng, sai ta đến chỗ nữ tiên sinh học hành.
Tứ thư ngũ kinh, ta nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần; Thi từ ca phú, đến cả trong mơ ta cũng vần vè; Bàn tay gảy đàn thì chai sần; Vòng eo nhảy múa thì mềm mại dẻo dai.
Nữ tiên sinh xem xong, vô cùng hài lòng: "Nguyệt Nha, con vốn dĩ đã có căn cơ, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, ắt hẳn sẽ vượt trội hơn người."
Nhưng mà, có ích gì cơ chứ?
Trước kia ta cũng là tiểu thư khuê các.
Trong mắt Trương phủ, ta chẳng qua cũng chỉ là bùn nhơ dưới chân, là cái bóng của Trương Yên Như, là món đồ chơi để nàng ta tùy ý trêu đùa, tha hồ sỉ nhục, cuối cùng ta vẫn phải quỳ xuống mà dập đầu tạ ơn. "Đa tạ tiểu thư ban thưởng."
Đúng vậy, ngay cả sự trừng phạt, cũng trở thành "ân điển" của chủ nhân.