Hứa Nguyệt Nha

Chương 2



Trương Yên Như uể oải rời giường: "Ngươi viết cho ta hai bài thơ thật hay, ta muốn mang chúng đến buổi tiệc."

 

Nghe nói Uy Viễn Hầu Khương Uyên Đình sắp trở về kinh thành, ngài ấy lập nhiều chiến công hiển hách, tuổi trẻ tài cao, các gia đình quyền quý trong kinh thành đặc biệt tổ chức buổi tiệc thưởng hoa để nghênh đón ngài ấy, rất nhiều tiểu thư khuê các đang tuổi cập kê đều muốn đến chiêm ngưỡng dung mạo tài hoa của ngài.

 

Trương Yên Như cũng thầm mến mộ ngài ấy. Nàng ta thường sai đám nha hoàn kể đi kể lại những câu chuyện về Khương Uyên Đình, ánh mắt thì lấp lánh như sao trời.

 

Đến ta cũng không cần phải quỳ gối lau nhà nữa, mà được ngồi ngay ngắn trên ghế, lắng nghe một cách chăm chú.

 

Cái tên ấy, đối với ta mà nói, đã trở thành chuyện của quá khứ xa xăm rồi.

 

Nha hoàn kể: "Nghe nói Uy Viễn Hầu đích thân phát tiền an ủi cho những gia đình có người gặp nạn, con của bà cô thứ ba nhà biểu ca ta được hẳn một thỏi bạc, vì phu quân của cô ấy bị tật ở chân."

 

Mùa xuân này sắp qua rồi, mà ta còn chưa được bước chân ra khỏi Lưu Phương Viện nửa bước.

 

Ta cẩn thận đưa bản thảo thơ cho nàng ta: "Uy Viễn Hầu là bậc quý nhân cao sang, liệu có đích thân đặt chân đến những nơi xóm nhỏ tồi tàn này không?"

 

Đôi mắt của Trương Yên Như bỗng sáng lên. Nàng ta muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ. Nhưng mà, con hẻm nhỏ này quá tồi tàn và bẩn thỉu, nếu bị ai đó nhận ra, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta, nên nàng ta bèn sai ta bí mật mặc bộ quần áo nha hoàn, cùng nàng ta ra ngoài.

 

Năm nay, ta đã mười bốn tuổi. Trương Yên Như và ta đều đeo khăn che mặt. Nàng ta ngồi trên xe ngựa, mắt không rời con hẻm phía trước, sốt ruột giục giã: "Ngươi mau đi xem xem, Uy Viễn Hầu sao còn chưa ra vậy?"

 

Ta nhanh chân bước vào con hẻm, rồi lập tức vén khăn che mặt lên. Đám trẻ ăn mày bên đường túm lấy vạt áo ta: "Tỷ tỷ tiên nữ ơi, con đói quá."

 

Ta lấy hết số bánh ngọt trong túi ra đưa cho chúng, rồi lại moi ra một nắm bạc vụn.

 

Cậu bé ăn một cách ngon lành, ta thương xót xoa đầu cậu bé, hình ảnh này khiến ta nhớ đến những năm tháng đầu tiên sau khi mẹ mất, ta cũng từng đầu tóc rối bời, gầy gò ốm yếu, tay bưng chiếc bát vỡ đi xin ăn từng nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phía trước truyền đến tiếng cọt kẹt của cánh cửa gỗ. Uy Viễn Hầu trong bộ trang phục đen tuyền, gọn gàng, cùng một nam nhân thư sinh bước ra khỏi cổng.

 

Ta bắt đầu giả vờ luống cuống: "Xin hỏi hai vị công tử, có thấy trâm cài tóc của ta bị rơi ở đâu không ạ?"

 

Khương Uyên Đình dừng chân, nhìn ta vài lần. Ta cố ý mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng, đây là nét đặc trưng của ta từ thuở nhỏ.

 

Trong mắt hắn dường như có chút thoáng qua sự rung động, nhưng ngay lập tức, vẻ lạnh lùng thường ngày lại bao trùm lên.

 

Hắn không hề nhận ra ta.

 

Nam nhân thư sinh kia khẽ mỉm cười, nói: "Này cô nương, váy áo của cô bị bẩn cả rồi kìa."

 

Cậu bé ăn mày vội giấu đôi bàn tay đen nhẻm ra sau lưng, tỏ vẻ đáng thương, lí nhí xin lỗi ta.

 

"Không sao đâu, đệ mau đi mua cơm ăn đi."

 

Người quyền quý ra ngoài, thường sẽ dọn dẹp đường phố để tránh làm phiền, ta sợ cậu bé sẽ bị người khác gây khó dễ.

 

Nam nhân thư sinh nhìn ta đầy ẩn ý, rồi lên ngựa rời đi, Uy Viễn Hầu cũng theo sau hắn bước ra khỏi con hẻm.

 

Ta nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Trương Yên Như, nàng ta nổi danh khắp kinh thành với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài thơ văn hơn người, tâm hồn thanh tao... Những điều đó, thực chất đều là của ta.

 

Thành quả.

 

Không biết Uy Viễn Hầu đã nói điều gì, mà cả ngày hôm đó nàng ta đều vui vẻ lạ thường, đến tối còn phá lệ cho ta được nghỉ ngơi sớm, không bắt ta quỳ gối tỉa nến trong phòng nữa.

 

Ta vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã nghe thấy tiếng nàng ta cười khúc khích.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com