Hứa Vân Châu

Chương 1: CHƯƠNG 1



Ta gả cho Cố Thanh Nhượng khi trong lòng hắn đã có người khác.

Tuy nhiên, người kia và hắn âm dương cách trở, không còn thể gặp lại.

Hắn tuân theo mệnh phụ mẫu mà cưới ta, cùng ta cầm sắt hòa minh, nhưng trong lòng vẫn luôn tiếc nuối.

Trọng sinh trở về năm cập kê ấy.

Hắn vì vị bạch nguyệt quang sắp lìa đời của mình mà cầu y, từng bước một quỳ lạy.

Còn ta, nhận thánh chỉ tứ hôn, cam nguyện xung hỷ cho Thái tử bệnh nặng.

Cố Thanh Nhượng đôi mắt đỏ hoe, từng tiếng chất vấn cứ như ta là kẻ phụ bạc.

Hắn không biết.

Kiếp trước, hắn cũng chỉ là sự cam chịu của ta trước số phận mà thôi.

Hắn có ánh trăng sáng của riêng mình, trọng sinh một đời không muốn hối tiếc cùng người ấy, thì ta ...cũng vậy

--- Chương 1 ---

Ngày ta cập kê, Cố Thanh Nhượng đến cửa, nói muốn hủy hôn.

Hắn đứng dưới bậc thềm, lưng thẳng tắp, cách những sợi tơ bay lả lướt giữa tiết trọng xuân, đối mắt với ta.

Trong đôi mắt ấy có sự tĩnh lặng và thâm trầm không thuộc về một thiếu niên mười tám tuổi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Cố mỗ với Tam tiểu thư vô ý, không muốn làm lỡ một đời của Tam tiểu thư, chỉ mong Tam tiểu thư tìm được lương duyên khác.”

Từng lời rõ ràng, vang dội như tiếng vàng đá nện xuống đất.

Khách quý đầy nhà, vô số ánh mắt đổ dồn lên người hắn, tất thảy đều kinh ngạc vô cùng.

Ai mà không biết Hứa Cố hai nhà là thế giao.

Ta và Cố Thanh Nhượng môn đăng hộ đối, lại có mệnh phụ mẫu.

Cuộc hôn sự này là mối duyên tốt đẹp giữa hai dòng họ.

Mà nay, hắn chỉ lấy lý do "vô ý", hủy hôn ngay trong lễ cập kê của ta, chẳng mảy may để ý đến thể diện của ta.

Gió xuân thổi tung vạt áo bào của hắn, để lộ một đoạn cổ tay thon dài.

Trên tay hắn là một tấm thiếp màu đỏ son.

Chính là canh thiếp của ta.

Các thị nữ hai bên nhìn nhau, im như ve mùa đông, không một ai dám tiến lên nhận.

Ta chậm rãi đi xuống bậc thềm, đón lấy canh thiếp, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Chỉ nói một chữ:

“Được.”

--- Chương 2 ---

Cố Thanh Nhượng có người trong lòng, ta biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đó là Thẩm Tích Ngô, muội muội của môn sinh dưới trướng phụ thân hắn.

Tuy nhiên, nàng ta từ nhỏ thể nhược, gia thế không cao, vì thế, chủ mẫu Cố gia chưa từng xem xét nàng ta, ngược lại còn giấu diếm chuyện này, quay sang định đoạt hôn sự của ta với Cố Thanh Nhượng.

Kiếp trước, không lâu sau khi ta thành hôn với Cố Thanh Nhượng, Thẩm Tích Ngô bệnh mất.

Cố Thanh Nhượng nhận được một phong thư.

Đó là thư do chính tay Thẩm Tích Ngô viết khi bệnh nặng, từng chữ như nhỏ máu.

Nàng ta viết: “Cố lang phụ thiếp.”

“Chỉ mong kiếp sau vĩnh viễn không còn gặp lại nữa.”

Cố Thanh Nhượng đọc xong thư, sắc mặt tái nhợt, trầm mặc hồi lâu.

Bàn tay dưới vạt áo hắn nắm chặt đến mức m///áu nhỏ giọt mà hắn cũng không hề hay biết.

Ta thấy sắc mặt hắn có vẻ khác lạ, bèn tiến lại gần, ôn tồn hỏi:

“Phu quân, có chuyện gì vậy?”

Hắn phất tay áo đẩy ta ra.

Đôi mắt đỏ hoe, đau thấu tim gan.

“Nàng không cần biết.”

Ta loạng choạng, lùi lại mấy bước.

Trong lúc hoảng loạn, lòng bàn tay ta đè lên một góc bàn sắc nhọn, một trận đau đớn thấu xương ập tới.

Ta ngây người nhìn hắn.

Hắn chỉ lo nhìn bức thư trong tay, một giọt lệ trượt xuống khóe mắt.

Thất thố đến cực điểm.

--- Chương 3 ---

Sau này, từ những lời hắn nói lúc say...

Ta mới biết nội dung bức thư đó.

Biết hắn và Thẩm Tích Ngô thanh mai trúc mã, hai lòng tương duyệt.

Biết rằng, ta chẳng qua chỉ là sự cam chịu trước số phận của hắn.

Chỉ vì Thẩm Tích Ngô thể nhược đa bệnh.

Chỉ vì chúng ta môn đăng hộ đối.

Hắn đành phải tuân theo sự sắp đặt của trưởng bối, cưới ta.

Nhưng hắn không biết rằng đâu chỉ mình hắn có " bạch nguyệt quang"

Ta từ lâu cũng đã có thiếu niên lang của lòng mình rồi.

.....