Hứa Vân Châu

Chương 2



Là Thái tử Bùi Độ.

 

Chàng từng từ chối thánh chỉ tứ hôn của Thiên tử, đối diện với ta mà gượng cười:

 

“Vân Châu, ta mệnh không còn bao lâu, không thể làm lỡ nàng.”

 

Chàng ban đồ trang sức, nhìn ta cùng công tử trẻ tuổi tài giỏi nhất kinh thành thành thân.

 

Chàng cho đến lúc c.h.ế.t vẫn tưởng ta sẽ hạnh phúc.

 

Nhưng ta thì không.

 

Cố Thanh Nhượng và ta chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực.

 

Hắn không nạp thiếp, cũng không có thông phòng, hậu viện chỉ có mình ta.

 

Không phải vì ta.

 

Mà là trái tim hắn không còn chỗ dung nạp bất kỳ ai khác.

 

Khi không bận chính sự, hắn lại bận đứng dưới gốc cây ngô đồng đa sầu đa cảm, bận ôm di thư của nàng ta say mèm, bận hối hận.

 

Vì chuyện này, ta từng trở về Hứa phủ.

 

Ta muốn hòa ly.

 

Lòng hắn đã có người, hà tất phải miễn cưỡng.

 

Nhưng mẫu thân chỉ bình tĩnh nói: “Nàng ta đã c.h.ế.t rồi, làm sao có thể lay chuyển được vị trí của con?”

 

“Vân Châu, con nghe lời mẫu thân, đừng gây chuyện. Hôn nhân của con và Thanh Nhượng không phải là chuyện của riêng hai đứa, mà là chuyện của hai nhà.”

 

Ta mím môi không nói.

 

Hai vị tẩu tẩu lại thay phiên nhau khuyên nhủ ta.

 

Dù sao, nhị ca vừa mới nhậm chức Binh bộ.

 

Vẫn còn phải dựa vào phụ thân của Cố Thanh Nhượng, vị Binh bộ Thượng thư kia.

 

Mẫu thân sai ma ma đến Cố phủ gửi lời cho bà mẫu.

 

Ngày hôm sau, Cố Thanh Nhượng mang theo trọng lễ, đích thân đến đón ta.

 

Hắn vẫn giữ vẻ quân tử đoan trang, giữa hàng lông mày tràn đầy vẻ hối lỗi, chắp tay nói:

 

“Để Vân Châu phải chịu uất ức, là lỗi của tiểu tế.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Mẫu thân cười đẩy ta lên xe ngựa trở về Cố phủ.

 

Trong xe ngựa.

 

Cố Thanh Nhượng ngồi bên cạnh ta, cúi đầu lật xem sách, vẻ mặt lạnh nhạt.

 

“Mẫu thân nói nàng hiểu biết lễ nghĩa, giờ đây lại đi ghen tuông với người đã khuất.”

 

“Sau này đừng nhắc đến nàng ấy nữa. Nàng không xứng.”

 

Ta không đáp lời hắn.

 

Chỉ vén màn xe, nhìn ra ngoài.

 

Mẫu thân và tẩu tẩu đứng trước bậc thềm, luyên thuyên điều gì đó, nói cười vui vẻ.

 

Xe ngựa lướt đi, bóng dáng họ dần biến mất.

 

Ta lại nhớ đến Bùi Độ.

 

Khi chia tay, chàng trên giường bệnh tặng ta chiếc trâm vàng.

 

Nói: “Chỉ mong Vân Châu cả đời này, trường an ninh, tuế vô ưu.”

 

Ta cúi đầu, dụi dụi đôi mắt khô khốc sưng đỏ.

 

Lòng trống rỗng một khoảng, cô độc đến cực điểm.

 

Mới nhận ra, đời này, e rằng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

--- Chương 4 ---

 

Ta không nhắc đến Thẩm Tích Ngô nữa.

 

Chỉ như thường lệ quán xuyến gia sự, như thường lệ giả vờ đoan trang hiền dịu.

 

Bà mẫu đối đãi với ta cực tốt, hiền danh của ta cũng được mọi người ca ngợi.

 

Ta luôn tự an ủi mình.

 

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, không thể tự hành hạ mình.

 

Tình cảm không thuận lợi thì có sao chứ?

 

Cố Thanh Nhượng và ta, cũng từng có một khoảng thời gian cầm sắt hòa minh.

 

Cố nhân đã khuất, hắn rốt cuộc cũng phải nhìn về phía trước.

 

Dần dần, hắn sẽ mỉm cười với ta.

 

Sẽ vì ta mà vẽ lông mày, chải tóc, cùng ta về Hứa phủ.

 

Sẽ nhớ ta giỏi đánh đàn, vì ta mà vào cung xin những bản phổ Cầm Quảng Lăng quý hiếm được hoàng thất cất giữ.

 

Thậm chí lần đầu tiên hứa, sẽ xin nghỉ phép về cùng ta đón sinh thần.

 

Ngày sinh thần của ta, thật không may.

 

Ca ca của Thẩm Tích Ngô, người vừa bị kết tội, đã tìm đến hắn.

 

Mưa gió bão bùng, cánh cửa khép hờ trong hoàng hôn.

 

Vị tội thần sa cơ lỡ vận tháo mũ quan, thảm hại quỳ rạp trước mặt hắn.

 

Không trần tình, không kêu oan.

 

Chỉ lấy ra một mảnh khăn tay thêu dở.

 

Hắn nói.

 

Đây là khăn tay Thẩm Tích Ngô thêu lúc bệnh nặng, muốn tặng cho Cố Thanh Nhượng.

 

Nhưng chưa thêu xong đã qua đời.

 

Di ngôn kia chỉ là lời giận dỗi.

 

Nàng ta đến c.h.ế.t vẫn nhớ nhung Cố Thanh Nhượng.

 

Cố Thanh Nhượng nghe xong, cảm động vô cùng, vành mắt đỏ hoe.

 

Những ký ức bị phong bụi sống lại.

 

Hắn trân trọng cất chiếc khăn tay, rồi quay đầu, nhìn ta một cái.

 

Hơi do dự, nhưng sẽ không do dự quá lâu.

 

Ta chỉ bình tĩnh lùi lại một bước, dời chiếc ô khỏi đầu hắn, mặc cho mưa lớn trút xuống người hắn.

 

Ta khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Đi đi.”

 

“Hắn là môn sinh của phụ thân, chàng giúp đỡ một chút, cũng là lẽ thường.”

 

Cố Thanh Nhượng lau đi nước mưa trên mắt, cười một tiếng.

 

“Vân Châu, có nàng làm thê tử, là phúc lớn của ta.”

 

Hắn nhận lấy chiếc ô tiểu tư đưa cho, không quay đầu lại mà đi luôn.

 

Bôn ba khắp nơi, đi chuộc tội cho ca ca của bạch nguyệt quang hắn.

 

Cố Thanh Nhượng cho đến lúc c.h.ế.t vẫn tin rằng ta không còn bận tâm bạch nguyệt quang kia, ta đối với hắn cũng tình sâu nghĩa nặng.

 

Thế nhưng, trọng sinh một đời.

 

Việc đầu tiên hắn làm, vẫn là đến hủy hôn với ta.

 

Hắn đã hối hận.

 

Ta cũng hối hận không kém hắn một phần!