Hướng Dẫn Đốc Thúc Ký Chủ Chỉ Muốn Buông Xuôi

Chương 7



10

 

Ta ngồi ngoài cửa phòng Phó Tu ngắm trăng.

 

Không biết đã qua bao lâu, cửa sau lưng kẽo kẹt một tiếng mở ra.

 

Ta đột ngột quay đầu: "Phó Tu, quả nhiên ngươi không chịu nổi. . . . . ."

 

Ủa? Quần áo chỉnh tề thế này, đến tóc cũng không rối.

 

Không giống như ta thấy.

 

Ta còn định nói gì đó, chạm phải ánh mắt Phó Tu, lời nói trực tiếp nghẹn trong cổ họng.

 

Phó Tu hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"

 

Ta nên miêu tả ánh mắt hắn thế nào đây.

 

Như một vũng nước ch-ết, hoàn toàn không có sinh khí.

 

Ta buột miệng nói không qua suy nghĩ: "Ngắm trăng, bên ngoài lạnh quá, lạnh ch-ết mất."

 

Phó Tu nhìn ta từ xa, nhạt nhẽo: "Ngươi là hệ thống, ngươi cũng biết lạnh sao?"

 

Ta không nói gì.

 

Bởi vì ánh mắt hắn nhìn ta thực sự chỉ như đang nhìn một cỗ máy.

 

Một cỗ máy lạnh lẽo, không có cảm xúc.

 

Ta không biết đêm đó hắn đã nói gì với Tịch Nô.

 

Ta chỉ biết rằng từ ngày hôm đó, Phó Tu đã thay đổi. Nếu như trước đây hắn chỉ là buông xuôi thì giờ đây hắn như một cái xác không hồn, ngay cả chút thần thái trước kia cũng không còn.

 

Ba ngày sau, chúng ta khởi hành về kinh thành.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

 

Chuyến đi Thượng Thanh tự này tuy không thể tác hợp được Công chúa và Phó Tu, nhưng cũng không để nàng ấy và Tiêu Vân Kỷ có quá nhiều liên hệ, tạm coi như không tệ.

 

Chỉ là...

 

Ta liếc nhìn Phó Tu đang ngồi bên cạnh xe ngựa, hắn nhắm mắt, hơi thở cũng rất nhẹ.

 

Với bộ dạng như sắp thăng thiên này của hắn, liệu còn có thể tiếp tục nhiệm vụ không?

 

Ta vô thức tiến lại gần, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn.

 

Đừng nói là đã ch-ết chứ...

 

Đột nhiên xe ngựa lắc lư dữ dội, ta không đứng vững nên ngã thẳng vào lòng Phó Tu.

 

"Á!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phó Tu mở mắt, ôm chặt ta vào lòng.

 

Cùng lúc đó, bên ngoài bỗng có tiếng hỗn loạn.

 

"Có kẻ ám sát!"

 

"Nhanh! Đi gọi người từ tuần phòng doanh ngoài thành!"

 

"Bảo vệ Đại Hoàng tử và Công chúa điện hạ!!"

 

"..."

 

Qua tấm rèm, ta mơ hồ thấy được bên ngoài ánh đao kiếm lấp lánh, tiếng kêu than không ngớt.

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, ngựa đã hoảng sợ chạy như điên. Ta vừa ngồi thẳng lại đã bị hất vào lòng Phó Tu, trong lúc trời đất quay cuồng chẳng biết mình đang ở đâu.

 

11.

 

Bên ngoài, người đánh xe hoảng sợ hét lớn:

 

"Hỏng rồi! Ngựa phát điên! Phía trước là vách núi! Đại nhân mau nhảy xuống xe!"

 

Nói xong thì không còn nghe thấy tiếng nữa, có lẽ đã nhảy xuống trước.

 

Ta vội vàng kéo Phó Tu, nhưng lại thấy khóe môi hắn nở một nụ cười như thể cuối cùng cũng được giải thoát.

 

Ta sững người, cảm giác lạnh lẽo như rắn độc bò lên cổ.

 

Người này...

 

Thật sự không muốn sống nữa.

 

Không được! Ta là một hệ thống ích kỷ, dù có ch-ết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cho ta rồi hãy ch-ết!

 

Ta nghiến răng, dùng hết sức bình sinh nắm chặt cánh tay Phó Tu, lảo đảo nhảy khỏi xe ngay trước khi nó lao xuống vách núi.

 

Cú va chạm mạnh khiến ta nằm trên mặt đất hồi lâu không cử động được.

 

Nghe thấy phía sau không xa có tiếng động.

 

Ta cố nén cơn đau trong cổ họng, kéo Phó Tu vào bụi cỏ bên cạnh.

 

Chỉ thấy hai nam nhân đứng ở nơi xe ngựa rơi xuống vách núi bắt đầu cãi nhau:

 

"Điện hạ chỉ bảo chúng ta giả vờ ám sát Hân Hoa Công chúa, tạo cơ hội cho ngài ấy diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, có ai bảo g.i.ế.c Phó Tu điện hạ đâu, ngài ấy còn định kết giao, sao ngươi lại g.i.ế.c ch-ết hắn?"

 

"..."

 

Ghê thật, cách tán tỉnh nữ nhân của Tiêu Vân Kỷ này thật là thô bạo.