Ta nín thở ẩn mình sau bụi cỏ, đợi đến khi hai người đó đi xa mới ôm vết thương, hít một hơi lạnh.
Làm hệ thống vẫn tốt hơn, chỉ cần xem kịch vui thôi là được, vì thành tích mà ta khổ quá!
Vết thương của Phó Tu nặng hơn ta, ta tìm được một hang động gần đó, múc nước suối về rửa sạch vết thương cho hắn, không lâu sau Phó Tu dần tỉnh lại.
Hắn thẫn thờ nhìn ta: "Vì sao lại cứu ta, ngươi chỉ là một hệ thống..."
Lại là câu này, đệch mẹ nó có thôi đi hay không!
Ta nhất thời nổi giận, túm cổ áo hắn mắng: "Ta là hệ thống, nhưng trong thế giới này, chỉ có ta và ngươi là châu chấu cùng một sợi dây, ngươi có thể không cần mạng, nhưng ngươi ch-ết thì điểm thành tích của ta cũng không còn!"
Phó Tu khẽ nhíu mày: "Điểm thành tích của ngươi rất quan trọng sao?"
Ta ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Hẳn là rất quan trọng.
Bởi vì bao gồm cả ta, tất cả hệ thống đều đang cố gắng tích lũy điểm, giống như một lệnh được viết trong mã nguồn vậy, chúng ta chỉ biết điểm rất quan trọng, còn tích lũy để làm gì, lại không nhớ nổi.
Thấy ta không nói gì.
Phó Tu lại hỏi: "Nhiệm vụ thất bại thật sự sẽ ch-ết sao?"
Ta gật đầu: "Phải."
Phó Tu: "Sẽ biến mất luôn?"
Ta lại im lặng.
Có lẽ là vậy.
Ta không nhớ mình làm hệ thống bao lâu rồi, từ khi ta có ký ức thì lão đại đã phân công ta đến thế giới này, nhìn chuyện tình ái thê thảm của Hân Hoa và Tiêu Vân Kỷ diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, nhìn vô số ký chủ thành công hoặc thất bại.
Ta khuyên từng người một, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, nhiệm vụ thất bại sẽ ch-ết.
Ta không biết tại sao Phó Tu lại hỏi câu này, nếu nhiệm vụ thất bại không ch-ết, vậy còn có hình phạt gì nữa chứ.
12.
Phó Tu dựa vào tảng đá, thần sắc hoảng hốt: "Các ngươi thật là xảo quyệt, phái ngươi đến còn chưa đủ, còn tạo ra Tịch Nô."
Hắn cười: "Đều là giả dối, các ngươi đều không phải là nàng."
Ta không hiểu hắn đang nói gì, để ngăn hắn tự tử, đành phải canh chừng không rời nửa bước từ đêm đến sáng.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào hang động, Phó Tu lẩm bẩm: "Đi thôi."
Ta: "Gì cơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phó Tu: "Đã là điểm rất quan trọng với ngươi, vậy ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ."
13.
Sau khi về thành dưỡng thương hai ngày, Phó Tu chủ động gửi thiếp đến Công chúa phủ, sau đó ngày nào cũng đi sớm về khuya.
Ta nhàn rỗi không việc gì làm chỉ có thể theo dõi trạng thái của Phó Tu để g.i.ế.c thời gian, nhưng đáng tiếc hắn rất khiến người ta thất vọng, cảm xúc như một vũng nước ch-ết, nếu không phải mỗi tối vẫn còn thấy hắn, ta thật sự nghi ngờ hắn đã toi rồi.
Phó Tu âm thầm công lược được một tháng, ta đang đi dạo trên phố tình cờ thấy hắn và Hân Hoa ngồi uống trà ở tầng cao nhất của trà lâu.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta nghĩ tiến độ hiện tại của bọn họ hẳn là thuận theo tự nhiên rồi nhỉ.
Vì thế không hiểu sao, ta ngồi ở tòa nhà đối diện cách một con phố, nhìn cả buổi chiều.
Theo lý thuyết ký chủ bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ là chuyện tốt lắm, nhưng nhìn bộ dạng chuyện trò vui vẻ của hai người không hiểu sao trong lòng ta có chút nghẹn.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Hân Hoa đội mũ che mặt, trước khi rời đi, đứng dậy khoan thai thi lễ với Phó Tu như một học trò.
...
Cảm giác này, không đúng lắm.
Sau khi về, ta đi thẳng đến thư phòng của Phó Tu: "Gần đây ngươi dạy Hân Hoa những gì?"
Phó Tu vẽ hoa lan, không ngẩng đầu lên: "Cũng na ná như dạy Thái tử."
Hả?
Ta: "Dạy kiến thức ư? Ngươi nói na ná, vậy khác ở chỗ nào?"
Phó Tu chậm rãi nói: "Ta đem hết những đế vương chi đạo đã tu luyện cả một đời ở thế giới khác truyền thụ cho nàng ấy, từ việc làm Thái tử, đến lên ngôi xưng đế, củng cố triều đại mới cũ, giải quyết nội ưu ngoại hoạn, ta đều dạy cho nàng ấy."
Những lời này khiến ta đứng sững tại chỗ.
Phó Tu từng làm Hoàng đế ở một thế giới khác, điều này ta biết.
Bởi vì trước khi tiếp quản hắn, ta đã điều tra. Các đồng nghiệp nói Phó Tu là ký chủ xuất sắc nhất họ từng gặp, hầu như nhiệm vụ ở mỗi thế giới đều đạt điểm tối đa. Lần hắn làm Hoàng đế, an dân trị quốc bình thiên hạ, việc nào cũng hoàn hảo.
Phó Tu tiếp tục nói: "Không phải ngươi muốn ta thay đổi kết cục của nàng ấy sao? Tại sao nhất định phải câu nệ vào tình yêu, vấn đề căn bản là nền móng của Đại Vân triều không vững, mới bị Khương quốc dùng chút thủ đoạn hèn hạ là sụp đổ tan tành. Vì sao nền móng không vững, tất nhiên là do quân chủ không đủ hiền minh. Hân Hoa có tài trị quốc hơn hẳn các hoàng huynh hoàng đệ của nàng ấy, chỉ cần nàng ấy bắt đầu theo đuổi quyền lực, tự nhiên sẽ không bị tình cảm vướng bận, đắm chìm trong tình yêu. Sau này nàng ấy lên làm Hoàng đế, một tay bình định Khương quốc, cái tên Hoàng tử chó má kia nếu nàng ấy thích, bẻ gãy cánh mang về sung vào hậu cung cũng chẳng sao."
Ta không nhịn được vỗ tay: "Ta đã gặp rất nhiều ký chủ trong thế giới này, trong đó chín mươi chín phần trăm đều chọn cách dùng tình cảm để thay đổi mối tình bi thảm của Hân Hoa và Tiêu Vân Kỷ, bởi vì tuyến chính của thế giới này chính là tình cảm của hai người họ, thay đổi tình cảm là đơn giản và hiệu quả nhất. Còn cách của ngươi là quấy rối cả thế giới, ta mới thấy lần đầu."
Phó Tu: "Chỉ có kẻ yếu mới dùng tình cảm làm vũ khí."
Nói xong, hắn liếc nhìn ta một cái như có như không.
...