Hương Sen
Phụ thân ta luôn nói, nữ lang tinh thông nấu nướng, tự nhiên có thể giữ chặt trái tim của vị hôn phu tương lai.
Khi nói những lời này, ông đang lắc muỗng rắc mỡ heo nóng lên món canh phổi cá.
Mùi thơm ngon của cá tươi bay vào mũi.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng ông lại quên không nói với ta.
Môn đăng hộ đối mới là điều quan trọng.
Thẩm Hoài Cẩn không thích món canh phổi cá tươi ngon này.
Cũng như hắn ta không thích ta, vị thê tử tương lai tìm đến kinh thành nương nhờ.
Món ăn mang ra phòng khách lại bị trả lại.
Trù nương với vẻ mặt khó xử nói với ta: "Đại nhân nói món ăn cô nương nấu không hợp khẩu vị khách quý, bảo cô nương không cần phải vất vả như vậy."
Thẩm Hoài Cẩn không biết.
Khi hắn ta nói ra những lời này, ta đang nấp phía sau hành lang.
Thấy những món ăn ngay cả chính viện cũng không được vào, đã bị hắn ta chặn lại.
Còn nghe hắn ta nói: "Những thứ không lên được mặt bàn, thì đừng có mà lằng nhằng mãi."
Phòng bếp vốn không lớn.
Ánh mắt khác biệt, vẻ khinh thường, tất cả đều hiện rõ trước mắt.
Ta có chút khó xử cầm bát sứ trắng lên.
Canh đã nguội, trên mặt có một lớp dầu sáng bóng, vị vào miệng hơi đắng.
Vị đắng này thấu tận đáy lòng.
Khiến ta không thể không nuốt xuống.
Ta nghĩ một chút, bước đến thùng nước cặn, tay xoay lại.
Mất một canh giờ để hầm món canh cá, ta đổ hết vào thùng.
Trù nương kinh ngạc kêu lên: "Cô nương làm gì vậy?"
Ta đáp lại bằng nụ cười nhạt: "Món ngon mất vị, thì cũng không cần giữ lại nữa."
Thực ra ta muốn nói.
Tờ hôn ước này, ta cũng không muốn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
...
Bóng đêm dần dần tối sầm lại.
Mọi người dọn dẹp xong công việc, lần lượt trở về phòng.
Trù nương do dự mãi vẫn đi qua nhắc nhở: "Cô nương cũng về nghỉ ngơi đi, đại nhân uống nhiều rượu, có lẽ giờ này đang tiễn khách."
Ta ôm củ khoai nướng nóng hổi cười nói: "Ngươi về trước đi, ta ăn xong cũng sẽ về."
Trù nương gật đầu, quay người rời đi.
Đợi khi bóng dáng nàng ta biến mất khỏi tầm mắt.
Ta chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt.
Ta ở trong sương phòng phía Đông, nếu muốn về, chắc chắn phải đi qua chính viện nơi tiếp khách.
Mỗi bước mỗi xa
Nếu gặp Thẩm Hoài Cẩn, chắc chắn sẽ phải nhìn sắc mặt hắn ta.
Trong lúc suy nghĩ.
Bên tường đột nhiên truyền đến tiếng v.ú già thấp giọng nói nhỏ.
Nghe lén không phải chuyện quân tử nên làm.
Ta vừa định quay lưng lại, nhưng nghe thấy đối phương nhắc đến tên ta.
"Nghe nói đại nhân muốn cưới nữ nhi nhà quyền quý, đã tìm người mai mối để nói chuyện rồi."
"Vậy A Uẩn cô nương kia thì làm sao?"
Người hỏi không giấu nổi sự ngạc nhiên, không khỏi nâng cao giọng.
Tim ta đột nhiên đập mạnh.
Chỉ nghe đối phương hừ một tiếng, cực kỳ ghét bỏ đáp lại: "Nữ nhi thương hộ, đương nhiên chỉ xứng làm thiếp."
Mấy chữ "nữ nhi thương hộ" nện thật mạnh vào trong lòng.
Ta buông tay, củ khoai rơi xuống đất, lăn vào tro bếp, dính đầy bùn đất.
Nhìn thấy không thể ăn được nữa.
Ngoài kia mọi người bỗng im lặng, tiếng bước chân rời đi có phần lộn xộn.
Sương đêm càng nặng.
Đêm cũng đã sâu hơn.
Ta giật mình nhận ra.
Trong Thẩm phủ to lớn này, lại không có chỗ nào cho ta dung thân.