Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hàng mi còn đọng sương của ta.
Tro trong bếp lò đã nguội lạnh.
Ta nhẹ nhàng chớp mắt.
Ngoài kia dần vang lên tiếng bước chân của nhóm người hầu dậy sớm.
Ta chống đỡ thân thể cứng ngắc, đi chầm chậm theo mép tường đến cổng nhỏ của phủ.
Nơi này chỉ cách chợ một bức tường.
Tiếng rao hàng của tiểu thương vang lên không ngớt.
Gã sai vặt trong phủ đẩy thùng gỗ qua, thấy ta thì cười chào hỏi: "A Uẩn cô nương, sáng sớm thế này đi đâu vậy?"
Ừ nhỉ. Ta nên đi đâu bây giờ?!
Ta ngơ ngác nhìn quanh.
Kinh thành to thế này, việc dừng chân không dễ dàng.
Trên người ta lại không có gì...
Nghĩ đến đây, ánh mắt ta sáng lên.
Đúng rồi.
Ta biết nấu món ăn của Cô Tô.
Phụ thân của ta là danh trù ở Cô Tô, từ nhỏ ta đã được mưa dầm thấm đất, tiếp thu được chân truyền.
Nhưng... trong các quán rượu rất ít khi thuê trù nương.
Ta chán nản rũ vai xuống.
Tiếng bàn tán của gã sai vặt bên cạnh truyền đến.
"Có nghe nói không, nhà của Thôi thủ phụ muốn mời một trù nương, chỉ đích danh phải là người từ Cô Tô."
...
Những gì sau đó ta không còn nghe thấy nữa.
Tâm trí ta chỉ đang tính toán.
Trong Thẩm phủ này, ta không có gì cần mang đi.
Chỉ có tờ hôn ước với Thẩm Hoài Cẩn, vẫn để trong sương phòng phía Đông.
Nhưng vốn dĩ là phải trả lại cho hắn ta, tất nhiên cũng không cần mang đi.
Làm rõ mọi chỗ mấu chốt.
Ta thở ra một hơi, đưa tay đẩy cửa gỗ.
Trước mắt tựa hồ mở ra một con đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không do dự, kiên định bước chân về phía trước.
A Uẩn ta ấy mà, cũng phải đi theo chặng đường của riêng mình rồi!
...
Ra khỏi Thẩm phủ.
Ta đến tiệm cầm đồ, đổi chiếc trâm bạc duy nhất lấy một lượng bạc vụn.
Đây là quà vào lễ Thượng Nguyên năm ngoái, Thẩm Hoài Cẩn đã tặng cho ta.
Thật ra cũng không phải là món đồ giá trị gì.
Coi như bù đắp cho những năm tháng ta may vá nấu nướng cho hắn ta.
Đi ngang qua quán hoành thánh, hương thơm bay ngào ngạt xông vào mũi.
Ta sờ vào bụng đang kêu ục ục.
Bước vào gọi hai bát hoành thánh.
Nước dùng nóng hổi vào bụng.
Cái lạnh thấu vào phổi được xua tan.
Bây giờ, ta mới cảm thấy như sống lại.
Lúc này, bàn bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện.
"Có nghe nói không, Hứa Thái phó có ý định gả tam nữ nhi cho Thám hoa lang Thẩm Hoài Cẩn."
"Thẩm huynh đúng là có diễm phúc sâu, nghe nói tam nữ nhi của Thái phó có làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, kết đôi cho hắn thật là đáng tiếc." Giọng nam tử không giấu nổi sự ghen tị.
Một người khác nói: "Còn không phải sao, nghe nói hắn còn có một hôn ước từ nhỏ, nữ tử kia hình như là người Giang Nam, chỉ là dòng dõi thấp kém, xuất thân từ thương hộ, nếu tam cô nương có thể khoan dung, miễn cưỡng cũng có thể làm thiếp." ...
Hai người hâm mộ không thôi.
Ta bình tĩnh ăn hết bát hoành thánh, lấy khăn tay lau sạch khóe miệng.
Sau đó đứng dậy đến bên cạnh hai nam tử.
Nhẹ nhàng mềm mỏng mở lời: "Thẩm đại nhân xuất thân từ thế gia thanh lưu, sao lại có thể định hôn với nữ nhi xuất thân từ thương hộ, hai vị sau này đừng có đặt tin đồn nhảm nữa."
Một vị nam tử trong đó ngẩn ra một chút, sau đó thản nhiên ôm quyền.
"Là ta nói nhiều, mong tiểu nương tử đừng trách."
"Chỉ là, ngươi biết thông tin này từ đâu?"
Ta khẽ cúi đầu:
Mỗi bước mỗi xa
"Tiểu nữ từng làm trù nương trong Thẩm gia, chưa từng thấy vị hôn thê mà hai người nói đến."
Nam tử lộ vẻ hiểu ra.
Ta quay lưng rời đi.
Thẩm Hoài Cẩn sẽ không cần phải lo lắng ta sẽ làm quấy nhiễu đến nhân duyên tốt của hắn ta nữa.
Bởi vì lần này, ta sẽ tự mình chấm dứt mối duyên nợ trước.