Hương Sen

Chương 10



Sau ngày đó, ta bệnh nặng không dậy nổi.

Khép cửa không tiếp khách, không chịu ra ngoài gặp người.

Lý thẩm đến thăm bệnh.

Ta nghe thẩm ấy miêu tả tình hình cứu trợ, nhịn mãi, cuối cùng cũng hỏi: "Khâm sai đại nhân khi nào rời Cô Tô?"

Lý thẩm nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, tỏ vẻ không rõ.

Nhưng vào buổi tối hôm đó, bước chân quen thuộc trên tuyết lại vọng đến.

Hắn đứng dưới mái hiên, im lặng không nói gì.

Ta dựa vào giường, cúi đầu khơi khơi ngọn nến.

Nhưng lòng ta sớm đã bay đến trong sân.

Thôi Ninh An trầm ngâm một lúc lâu. Nhưng lại nói toàn những điều vô nghĩa.

Cái gì mà hồ nước kết băng ở trong phủ, lại đến hoa sen đã tàn, thậm chí còn có thế cục trong triều đình.

Cảm giác bức bối trong lòng không cách nào dập tắt.

Ta cắt ngang hắn. "Đại nhân."

"Ta đây."

"Nếu đại nhân cảm thấy buồn chán, muốn lấy dân nữ ra làm trò tiêu khiển, dân nữ tự nhiên sẽ nghe theo, chỉ mong đại nhân sau khi mất hứng, thì đừng làm phiền dân nữ nữa."

"A Uẩn."

Một tiếng A Uẩn này như đau đớn đến cùng cực.

Mỗi bước mỗi xa

"Ta chưa từng xem nàng là trò tiêu khiển. Lần này cứu trợ, ta vốn không cần phải đến đây."

Những lời chưa nói hết thế này, lại khiến trái tim trống rỗng của ta vô tình đập mạnh.

Đêm tối mờ mịt, tuyết rơi không tiếng.

Trong nhà và ngoài nhà như hai khoảng thiên địa khác nhau.

Rõ ràng mọi thứ đều yên tĩnh.

Nhưng ta lại cảm thấy từ trong ánh nến nhảy múa toát ra, bụi bặm ồn ào náo động.

Trái tim, rối loạn hoàn toàn!

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thôi Ninh An rời đi vội vã.

Người hầu có báo lại, huyện Lâm do bão tuyết chắn đường, lương thực cứu trợ không thể vận chuyển vào được.

Lưu dân phát sinh bạo động.

Tình hình khẩn cấp, hắn chỉ kịp để lại một câu: "Chờ ta quay lại."

Ta không ừ hử đáp lại.

Nhưng ngày hôm sau, ta đã bình phục và xuống giường, mở lại quán bán canh.

Chỉ có điều, giá cả đã thay đổi, từ ba đồng một bát, giờ chỉ còn một đồng một bát.

Tặng kèm theo một cái bánh.

Một ngày nọ, có một ông lão tóc bạc, đi đứng run rẩy đến quán.

Ông lão ngồi xuống, mở miệng liền căn dặn: "Tiểu nha đầu, làm cho lão một bát mì canh cá."

Ta đáp ứng, mang mì lên bàn.

Nhưng nghe ông lão nói: "Lão không có tiền cho ngươi, có thể ăn không?"

Ta nở nụ cười.

"Có chứ, ông ạ, cứ tự nhiên ăn, không đủ thì lại kêu thêm."

"Thật kỳ quái, mở quán buôn bán mà không thu tiền?"

Nói xong, một thực khách bên cạnh trả lời: "Lão tiên sinh, chắc ông không biết, A Uẩn cô nương có thiện tâm, thương xót chúng ta là nạn dân không đủ no bụng, một đồng ăn thoải mái, ăn no thì thôi, dù không có tiền cũng có thể đến xin một bát canh nóng."

"Đúng vậy đúng vậy, cô nương là người tốt."

Mọi người ngươi một câu ta một câu.

Ông lão tóc bạc nhướng mày, hỏi lý do.

Ta im lặng một chút, thẳng thắn giải thích: "Bởi vì người trong lòng của ta là một quan tốt vì nước vì dân, mặc dù ta không xứng với huynh ấy, nhưng cũng mong có thể làm được điều gì đó cho huynh ấy."

"Ô? Sao lại nói không xứng?" Ông lão nhìn ta, "Lão thấy ngươi rất tốt."

Nói đến đây, ta có chút ngượng ngùng.

"Ta chỉ là một nữ nhi thương hộ chốn phố phường, sao có thể xứng đôi với công tử thế gia, ông lão đừng đùa với ta."

Ai ngờ, ông lão lại hung tợn chống gậy, đứng dậy bỏ đi.

"Đồ nghịch tử, nếu để nha đầu tốt như vậy mà bay mất, ta nhất định sẽ lột da hắn."

Nhìn ông lão bước đi với động tác nhanh như bay, ta trợn tròn mắt.