Hương Sen

Chương 9



Xe ngựa rời khỏi cổng thành.

Thôi Ninh An bỗng lên tiếng: "Ta thấy Thẩm Hoài Cẩn đối với ngươi, có vẻ không phải giả vờ, chắc chắn có tình cảm."

"Ồ." Ta cắn một miếng bánh đường, ậm ừ đáp. "Sao hắn lại gọi ngươi là Thôi đại nhân?"

"Khụ!" Sắc mặt hắn nghiêm túc, nói với vẻ rất thật: "Có lẽ vì hắn cho ta là người thân tín của Thủ phụ, hắn không dám dễ dàng đắc tội."

"Thì ra vậy, báo hại ta còn tưởng ngươi chính là Thôi Thủ phụ nữa chứ."

Chưa kịp để hắn thở phào, ta lại nói: "May mà ngươi trẻ tuổi hơn Thủ phụ, nếu không ta thật sự sẽ hiểu lầm."

Qua một lúc lâu, Thôi Ninh An lặng lẽ lấy một miếng bánh đường, trực tiếp nhét vào miệng ta.

"Ăn nhiều vào, ra khỏi kinh thành muốn ăn cũng không có mà ăn."

Chỉ là không hiểu vì sao, nghe vào có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi.

...

Sau khi về đến Cô Tô, ta mở một quán bán canh cá ở chợ.

Lý thẩm ở bên cạnh thấy ta cô đơn một mình, suốt ngày lo lắng giúp ta tìm vị hôn phu.

Việc buôn bán ngày càng phát đạt.

Ta thực sự đã nghĩ đến việc tìm một người đến ở rể.

Nhưng giữa đêm khuya mơ màng, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Thôi Ninh An.

Xuân đi thu đến.

Những ngày tuyết rơi liên tục, cuối cùng cũng đè sập mái nhà.

Lý thẩm vừa giúp dọn dẹp vừa than phiền: "Thời tiết quái quỷ này, ba mươi năm qua chưa bao giờ lạnh như vậy, cuộc sống ngày càng khó khăn."

Ta múc cho thẩm ấy một bát canh nóng.

"Nghe nói huyện Lâm gặp thiên tai, lương thực cứu trợ của triều đình cũng sắp đến rồi."

Khi nhắc đến lương thực cứu trợ, Lý thẩm lập tức tỉnh táo tinh thần.

"Đương gia nhà ta đang làm việc ở nha môn, ông ấy nói đêm qua đã đến, cùng với đó còn có một vị khâm sai đại nhân, người này chắc ngươi cũng biết, chính là Thôi đại nhân từ chỗ chúng ta lên kinh thành làm quan."

"Năm đó y thi đỗ trạng nguyên, cả thành Cô Tô trải hoa chào đón, các cô nương chưa xuất giá chen chúc xô đẩy nhau trên phố Tô Châu, chỉ để được nhìn y một lần."

"Cả đời này ta cũng chưa từng thấy công tử nào đẹp như vậy."

"Có câu nói thể nào nhỉ, Thu thuỷ vi thần ngọc vi cốt*."

*Thu thủy vi thần ngọc vi cốt: inh thần như nước mùa thu, ngọc làm gốc.

Ta trêu chọc thẩm ấy: "Lời này của thẩm không sợ đương gia nhà thẩm nghe thấy hay sao?"

Mỗi bước mỗi xa

Trong lúc náo nhiệt, gương mặt của Thôi Ninh An lại hiện lên trong đầu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nếu Thôi Thủ phụ đến Cô Tô, Thôi Ninh An là hộ vệ của y, liệu có cùng đi không?

Lồng n.g.ự.c bỗng dưng đập mạnh.

Ta vô thức đưa tay sờ lên má.

"Sao mà nóng thế."

Trong lòng đang thắc mắc. Đột nhiên có bóng râm đổ xuống đầu.

Ta tưởng là thực khách, lập tức tiếp đón: "Xin lỗi, mái nhà bị sập, hôm nay không thể bán cho quý khách được."

Nhưng vừa dứt lời, người tới vẫn không động đậy.

Ta ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt chứa ý cười của Thôi Ninh An.

Ta mở to mắt, biểu cảm không thể tin nổi. Sau đó thốt lên: "Thôi hộ vệ?"

"Là ta."

Hắn đột ngột xuất hiện ở Cô Tô, xuất hiện trước mặt ta.

Ta bỗng cảm thấy khóe mắt ươn ướt, một cảm giác chua xót dâng lên.

Ngay sau đó, tướng công của Lý thẩm đĩnh đạc bước vào.

Chỉ một cái nhìn, sắc mặt của thúc ấy liền biến đổi, hai tay ôm quyền hành lễ.

Thấp thỏm lo âu nói: "Tiểu nhân thỉnh an khâm sai đại nhân."

Khâm sai đại nhân?

Thôi Thủ phụ?

Niềm vui như thủy triều rút đi.

Mặt mày ta tái nhợt, tay chân lạnh toát.

Sắc mặt Thôi Ninh An hỗn loạn, rối rắm muốn giải thích.

Hắn vô thức đưa tay về phía ta.

Khi sắp chạm vào tay áo, ta bỗng lùi lại một bước.

Không thể giấu nổi sự khiếp sợ.

"Thì ra, ngươi thật sự là Thôi đại nhân."

Hắn gọi: "A Uẩn, bất kể ta là ai, ta đều là Thôi Ninh An mà nàng quen mà thôi."

Ta chậm rãi lắc đầu. Lùi từng bước về phía sau.

Khi lưng chạm vào bức tường lạnh như băng phía sau, ta quay người, hoảng loạn chạy ra ngoài.

Tuyết bay ào ạt.

Nước mắt hòa cùng tuyết tan, trong lúc nhất thời lại khiến người lạnh đến tê dại.