Huyền Âm

Chương 1



1

 

Sống ẩn dật nơi núi sâu để thủ lăng (canh giữ lăng mộ), cách biệt hoàn toàn với thế gian.

 

Ta như thường lệ đến quét dọn lăng mộ cho Tiêu Tư Vu, cán chổi lướt trên nền đất phát ra tiếng xào xạc.

 

Mười năm qua, ta vẫn sống như thế.

 

Nhưng hôm nay có chút khác lạ.

 

Nghe nói đại tướng quân phát binh từ Giang Tả phá thành cũng tên là Tư Vu, không rõ là viết bằng hai chữ nào, nhưng thật trùng hợp.

 

Thậm chí có không ít bách tính đồn rằng đó chính là Thái tử điện hạ năm xưa.

 

Nhưng phu quân ta, Tiêu Tư Vu, rõ ràng đã c.h.ế.t rồi mà.

 

Hắn c.h.ế.t vào năm thứ hai sau khi thành thân với ta, c.h.ế.t ngay trước mặt ta.

 

Khi lâm chung, đôi mắt chan chứa lệ, hắn hứa với ta: "A Huyền, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không phụ nàng."

 

Thật ra, có phụ hay không cũng chẳng còn quan trọng.

 

Thái tử và Thái tử phi vốn là một thể, tranh đoạt ngôi vị nguy hiểm trùng trùng, ta không trách hắn.

 

Đêm ấy, ta vốn cũng định theo hắn mà đi.

 

Nhưng lại phát hiện bản thân đã có thai, bị nhốt lại trong Đông cung để an thai một mình.

 

Khi thai nhi gần ba tháng, cung nữ bị mua chuộc đã hạ đ.ộ.c ta, khiến ta mê man suốt một ngày một đêm.

 

Tỉnh lại, thân thể nhẹ hẫng.

 

Khoảnh khắc ấy, lòng ta đau đến tan nát, đã chẳng còn chút ý niệm sống sót nào.

 

Tiên hoàng muốn phế ta làm thứ dân, ban hôn tái giá. Nhưng lòng ta đã như tro tàn, tự xin đi thủ lăng suốt đời.

 

Đang miên man nghĩ ngợi, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng gọi khẽ:

 

"A Huyền."

 

Giọng nói khẽ run, mang theo bi thương không cách nào diễn tả.

 

Tay ta siết chặt cán chổi, nửa tin nửa ngờ mà quay đầu lại.

 

Không thể tin nổi, người sống sờ sờ kia lại đang đứng trước mặt ta.

 

Tiêu Tư Vu mặc giáp đen, đôi mắt đỏ bừng, nhìn ta không chớp mắt.

 

"A Huyền, là ta! Ta là Tiêu Tư Vu."

 

Là hắn, ta nhận ra hắn ngay.

 

Người từng chung gối với ta, phu quân yểu mệnh của ta.

 

"A Huyền, bao năm qua là ta có lỗi với nàng, đã để nàng chịu thiệt rồi."

 

Tiêu Tư Vu ôm chặt lấy ta, những giọt lệ nóng rơi xuống cổ ta.

 

"Nhưng... chẳng phải ngươi đã c.h.ế.t rồi sao?"

 

Ta ngây ngẩn nhìn về phía đám người bên kia, từng gương mặt quen thuộc hiện lên, khiến m.á.u trong người ta lạnh ngắt.

 

Đó là cận vệ thân tín của Tiêu Tư Vu, trong đó còn vài người ta từng biết.

 

Vậy là năm đó, hắn có thể đã đem theo tâm phúc rút lui, lại bỏ mặc chính thất thê tử như ta ở lại nơi cung điện lạnh lẽo kia.

 

Một nỗi bi ai hoang đường, to lớn đến tột cùng dâng lên, khiến mắt ta cũng ngân ngấn lệ.

 

Tiêu Tư Vu đưa tay lau lệ cho ta.

 

"Đừng khóc, chúng ta thắng rồi."

 

Tâm phúc của hắn cũng hô to: "Chúng ta thắng rồi!"

 

Trong tiếng hoan hô chấn động trời đất, chẳng ai để tâm đến nỗi mất mát và đau khổ của ta.

 

Bọn họ bắt hết đám binh lính canh giữ lăng.

Hồng Trần Vô Định

 

"Điện hạ, bọn chúng đều là người của Ninh vương, xử trí thế nào?"

 

Tiêu Tư Vu thản nhiên liếc mắt nhìn.

 

"G.i.ế.t hết đi."

 

Bọn lính sợ đến mức quỳ xuống cầu xin tha mạng.

 

Kỳ thực bọn họ chẳng phải người của ai, chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, hoặc đắc tội người khác, bị đày đến trấn giữ nơi lăng tẩm hoang vắng này, từ lâu đã bị thiên hạ lãng quên.

 

Chỉ là những kẻ hèn mọn mà thôi.

 

Nhưng trong đó có một người, chẳng hề mở miệng cầu xin, sắc mặt bình tĩnh như nước.

 

Hắn chính là Lục Lăng Giang, phu quân hiện tại của ta.

 

Phải.

 

Ta đã không giữ thân như ngọc vì Tiêu Tư Vu.

 

2

 

Những ngày ở Vệ Lăng chẳng dễ sống chút nào.

 

Gió sương như d.a.o cắt, đói rét giày vò.

 

Dẫu ta đã buông bỏ tôn nghiêm khi xưa của một Thái tử phi, học lại từ đầu cách gánh nước trồng rau, không kêu khổ cũng chẳng than mệt, nhưng ta vẫn không làm nên trò trống gì.

 

Rau trồng thì sống dở c.h.ế.t dở, một hạt cơm cũng chẳng có mà ăn.

 

Ta nhờ người đem toàn bộ trang sức của mình mang đi bán, nhưng số bạc đó chỉ đủ cầm cự trong hai năm.

 

May mà khi ấy ta cũng chẳng tha thiết sống nữa.

 

Ta chỉ lặng lẽ nằm trong phòng, nghĩ rằng cứ để mình c.h.ế.t đói đi, như vậy là có thể gặp lại Thái tử điện hạ rồi.

 

Nhưng vào một đêm nọ, có kẻ lén lút bò lên giường ta, khiến ta bừng tỉnh giữa chừng.

 

Ta vừa định kêu lên thì đã bị bịt miệng.

 

"Thái tử phi, đừng la! Ta có bạc cho người… Người chẳng phải đang đói sao?"

 

Ta nhận ra giọng hắn, chính là kẻ mà ta nhờ đi cầm cố trang sức.

 

Ta cũng hiểu hắn có ý gì. Nhưng ta là người muốn đi gặp Tiêu Tư Vu, đến c.h.ế.t còn chẳng sợ, sao có thể chịu nhục được?

 

Ta rút trâm cài ra đ.â.m hắn, góc độ và lực đạo đều chuẩn xác.

 

Tiếc rằng ta không có tiền, đó chỉ là một cây trâm gỗ.

 

Ta bị hắn tát một cái trời giáng, mắt hoa lên, tai ù đi không dứt.

 

Ta nhìn chằm chằm vào bóng người ấy, dùng hết sức mình mà hét lên.

 

Chính Lục Lăng Giang đang tuần tra nửa đêm đã cứu ta.

 

Ta bám vào vách tường, cố đứng dậy, nói một câu: "Đa tạ."

 

Hắn thấy ta sắc mặt ngây dại, chẳng khóc lóc kêu ca, nhất thời cũng không rời đi.

 

Đảo mắt nhìn quanh căn nhà, chẳng có thứ gì ra hồn.

 

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói bánh, đặt lên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Ăn chút gì đi?"

 

Ta theo bản năng muốn tiến đến, nhưng rồi dừng lại: "Không ăn, ta muốn c.h.ế.t."

 

Lục Lăng Giang khẽ bật cười một tiếng:

 

"Nơi núi sâu hoang vắng thế này, Thái tử phi dung mạo như hoa như ngọc, ta nghĩ dù có c.h.ế.t rồi cũng chẳng ai chê đâu."

 

Ta bị hắn dọa đến sắc mặt trắng bệch, liền chụp lấy bánh mà ngấu nghiến ăn.

 

Ta xinh đẹp thế này, sao có thể c.h.ế.t dễ dàng như thế được.

 

Ta quyết sẽ sống cho đến khi x.á.c ta chẳng còn ai muốn nhìn mới c.h.ế.t.

 

Lục Lăng Giang nghiêm túc nhìn ta, gật đầu như đồng tình: 

 

"Vậy thì có lẽ phải sống đến chín mươi chín tuổi đấy."

 

Lập tức trong lòng ta vừa vui vừa buồn. Vui vì quả thật ta rất đẹp, buồn vì phải sống thêm lâu đến thế.

 

Cũng may là có Lục Lăng Giang. Hắn dạy ta trồng rau, giúp ta bắt gà, dạy ta giặt giũ nấu nướng, dạy ta học cách sinh tồn ở Vệ Lăng.

 

Hơn nữa, hắn còn đến tìm tên từng bán đồ của ta, đòi lại bạc bị hắn tham ô.

 

Hắn thật sự rất tốt với ta.

 

Nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện tái giá.

 

Lục Lăng Giang biết trong lòng ta chỉ có Thái tử, nên chưa từng thổ lộ tâm ý.

 

Cho đến năm thứ ba ta quen hắn, cũng là năm thứ năm ta thủ lăng cho Tiêu Tư Vu.

 

Vệ Lăng xảy ra địa chấn.

 

Lăng mộ Thái tử sụp đổ.

 

Ta bất chấp sống c.h.ế.t, lao vào mưa lớn, dùng tay trần mà gỡ từng phiến đá, dẫu t.h.ị.t nát xương mòn cũng chẳng hề để tâm.

 

Ta không muốn Tiêu Tư Vu bị đè nát trong đó.

 

Người ở Vệ Lăng đứng xem, cảm động là thế, nhưng chẳng ai ra tay giúp đỡ.

 

Chỉ có Lục Lăng Giang vội vã chạy đến, mắt đỏ hoe vì giận, lao tới kéo ta ra.

 

"Tống Huyền Âm, nàng không cần mạng nữa sao!"

 

Ta c.h.ế.t cũng không chịu rời đi.

 

Ta nhất định phải biết Tiêu Tư Vu có sao không.

 

"Ta đào thay nàng! Nàng nhìn ta đào, được chưa?"

 

Lục Lăng Giang nhét cán ô vào tay ta.

 

Sau một ngày một đêm, cuối cùng ta cũng nhìn thấy quan tài đá của Thái tử.

 

Sắc mặt Lục Lăng Giang trắng bệch, không còn chút huyết sắc, hai cánh tay như bị m.á.u ngâm đỏ, dùng chút sức tàn cuối cùng giúp ta đẩy nắp quan tài ra.

 

Vậy mà thứ ta thấy lại là một cỗ quan tài trống rỗng.

 

Bao năm qua, ta đã trông coi một cỗ quan tài rỗng.

 

Chính trong hoàn cảnh như vậy, ta mới biết được rằng Tiêu Tư Vu đã lừa ta.

 

Mà Lục Lăng Giang vì mất m.á.u quá nhiều, ngã xuống dưới chân ta.

 

"Đừng đau lòng, biết đâu hắn vẫn còn sống."

 

Khi ấy hắn nằm trên mặt đất, giọng nói yếu ớt, vậy mà vẫn không quên an ủi ta.

 



 

Ta cứ ngỡ cả đời này sẽ chẳng còn gặp lại Tiêu Tư Vu nữa.

 

Thế nhưng ngay lúc ta đã buông xuống quá khứ, sống lại cuộc đời mới, hắn lại mang khuôn mặt thâm tình xuất hiện, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Lăng Giang.

 

Ta theo bản năng nhìn về phía Lục Lăng Giang trong đám người.

 

Ánh mắt ta vừa chạm đến, hắn liền chậm rãi cúi đầu, như thể chưa từng quen biết ta.

 

Tiêu Tư Vu hỏi ta đang nhìn gì.

 

Giọng ta bình tĩnh lạnh lùng: 

 

"Điện hạ, có thể không g.i.ế.c bọn họ được không?"

 

Tiêu Tư Vu nắm lấy tay ta, giọng cũng hạ thấp xuống. 

 

"A Huyền, ta biết nàng lương thiện. Nhưng nàng là Hoàng hậu tương lai, đã cùng những người này sống mười năm nơi Vệ Lăng, chuyện ấy không thể để người ngoài biết được."

 

Thì ra hắn còn định phong ta làm Hoàng hậu.

 

Ta gượng cười, nụ cười cứng ngắc, n.g.ự.c như bị ai đó bóp chặt, giọng run khẽ: 

 

"Vậy nên, mười năm ta đã sống, ngươi cũng định xóa khỏi sử sách sao?"

 

Vậy tất cả những gì hắn làm, thực sự là vì ta sao?

 

Tiêu Tư Vu cảm thấy tâm tình ta không ổn, vội nói: 

 

"Được rồi được rồi, vậy thì tạm tha cho bọn họ."

 

Phó tướng bước lên, lớn giọng quát: 

 

"Hoàng hậu nương nương lòng dạ từ bi, ân xá cho các ngươi. Còn không mau tạ ơn!"

 

Mọi người quỳ xuống dập đầu. 

 

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương cứu mạng!"

 

Phó tướng mắt tinh, thấy có kẻ quỳ mà không mở miệng, liền đá hắn một cước. 

 

"Ngươi sao không nói? Không phục sao?"

 

Lục Lăng Giang ngũ quan tuấn tú, dáng người thẳng tắp, quỳ trong đám người mà nổi bật như hạc giữa bầy gà.

 

Khoảng cách không gần không xa, ánh mắt hắn và ta giao nhau.

 

Tim ta đập từng nhịp nặng nề.

 

Tiêu Tư Vu cũng đã chú ý tới hắn, đôi mắt hơi nheo lại, quay đầu hỏi ta:

 

"Huyền Âm, nàng quen hắn sao?"

 

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.

 

Tim ta chợt nhói lên, lơ lửng giữa không trung.

 

Sao có thể nói là không quen được?

 

Tối qua, chúng ta còn cùng nhau dây dưa trong chăn gối, những vết hôn hắn lưu lại trên thân thể ta, lúc này e rằng vẫn chưa tan hết.

 

Ngay khoảnh khắc ta sắp lên tiếng, Lục Lăng Giang đã cụp mắt xuống, tay siết chặt, thân mình xoay về phía ta, từ từ cúi đầu dập lạy: 

 

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương cứu mạng."

 

Lòng ta lại chậm rãi trầm xuống lần nữa.

 

Không mai mối, không sính lễ, chỉ là phu thê nửa đường.

 

Phải rồi, nếu ta nói ra thân phận hắn, chẳng phải sẽ hại c.h.ế.t hắn hay sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com