Nhưng khi hắn cúi đầu định hôn ta, ta lại khẽ nghiêng mình tránh đi.
Trên mặt Tiêu Tư Vu thoáng lướt qua vẻ không vui, nhưng hắn vẫn nhẫn nại dịu giọng dỗ dành:
"A Huyền, nàng sao vậy?"
Hắn ngừng một chút, trong giọng còn mang ý cười:
"Năm xưa chuyện kia, nàng giận thật sao?"
Ta nén muôn vàn cảm xúc, nhìn hắn với ánh mắt thê lương:
"Ngươi không cảm thấy bản thân làm sai sao?"
Tiêu Tư Vu thản nhiên đáp:
"Năm đó thế cục bất đắc dĩ, muốn toàn mạng thoát thân, ta buộc phải dùng kế giả chết."
Thì ra hắn thật sự chẳng thấy mình có lỗi.
Ta khép mắt lại, nước mắt lặng lẽ tràn xuống.
Tiêu Tư Vu vòng tay ôm lấy eo ta, giọng nhẹ nhàng mang theo áy náy:
"A Huyền, ta biết nàng yêu ta khắc cốt ghi tâm, nhưng nếu ta không lừa được nàng, thì sao có thể lừa được người khác?"
"Nhưng mà…"
Ta nghẹn ngào khóc trong n.g.ự.c hắn, miệng hé mở nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Hồng Trần Vô Định
Chỉ có thể đem đầu ngón tay siết chặt, đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.
"Nhưng mà…"
Đứa con của chúng ta đã không còn nữa.
"Phụ vương!"
Mơ hồ trong tiếng nức nở, một giọng trẻ thơ vang lên, khiến ta giật mình ngẩng đầu.
Một bé gái xinh xắn, da trắng môi đỏ, chạy lon ton tới bên Tiêu Tư Vu.
Theo sau là một nữ tử vận áo xanh, dung mạo dịu dàng, cử chỉ đoan trang.
Tiêu Tư Vu lập tức buông ta ra, bế đứa trẻ đặt lên đùi.
"Niệm Niệm, sao con tới đây?"
Nữ tử áo xanh vội bước lên hành lễ:
"Điện hạ, thiếp đến thỉnh an Hoàng hậu tương lai. Niệm Niệm cứ nằng nặc đòi theo."
Tiêu Tư Vu thản nhiên cho nàng ngồi xuống.
"A Huyền, đây là ái nữ của Từ Tướng quân – Từ Trinh. Còn đây là…"
Hắn bỗng ho khan một tiếng: "Là nữ nhi của ta, Tiêu Niệm An."
Ta nhìn Tiêu Niệm An qua làn lệ nhòe nhoẹt: "Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn ta, ngây thơ trong sáng:
"Con chín tuổi rồi… cũng sắp mười rồi ạ."
Khoảnh khắc ấy, tim ta như ngừng đập, tai ù đi vì chấn động.
Nỗi đau dày đặc phủ kín tâm can.
Ta từng nghĩ rằng, ngay cả chuyện Tiêu Tư Vu giả c.h.ế.t ta còn có thể nhẫn nhịn được, thì trên đời này chẳng còn điều gì khiến hắn có thể làm tổn thương ta nữa.
Tiêu Tư Vu dịu giọng giải thích:
"Lúc ta rời đi mới hay Từ Trinh đã mang thai, nên buộc phải mang nàng theo. Ta biết trong lòng nàng khó chịu…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghe đến đây, khí huyết trào ngược, đột ngột đứng dậy.
Còn chưa kịp lên tiếng, trời đất trước mắt đã xoay chuyển, ta ngất lịm đi.
Mơ mơ màng màng, ta nghe thấy âm thanh bên giường.
"Điện hạ chớ lo. Chàng còn hứa vị trí Hoàng hậu cho nàng ấy, nàng ấy sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà giận dỗi đâu."
Giọng Tiêu Tư Vu thản nhiên vô cùng:
"Chuyện đó là lẽ đương nhiên. Ngày trước trong Đông cung nào thiếu trắc phi thị thiếp, A Huyền không phải kẻ hẹp hòi, chẳng qua trách ta không mang nàng đi mà thôi."
Giọng Từ Trinh có phần oán trách:
"Chẳng lẽ trong lòng chàng chỉ có vị Tống cô nương vì chàng mà thủ lăng mười năm? Thiếp theo chàng chịu khổ bao năm, chẳng lẽ không tính sao?"
"Ta để nàng chịu khổ khi nào?"
Giọng hắn trêu chọc mang theo ý cười.
Hai người vừa nói vừa cười, lời lẽ càng lúc càng thân mật, như thể đã quên mất bên trong còn có ta đang nằm nghe rõ mồn một.
Một lát sau, thấy ta vẫn chưa tỉnh, Tiêu Tư Vu dắt Từ Trinh rời đi.
Trước khi đi, còn không quên căn dặn cung nữ hầu cận:
"Nàng ấy mà tỉnh thì bảo ta có việc cần ra ngoài, đêm nay sẽ quay lại."
Nửa nén nhang sau, ta ngồi dậy.
Cung nữ hỏi ta muốn đi đâu, ta nói về phòng lấy ít đồ, không cần ai theo.
Ta quay lại phòng, lại chạm mặt Lục Lăng Giang.
"Sao chàng lại ở đây?"
Đôi mắt hắn hơi đỏ, vết lệ còn chưa kịp lau khô.
Lục Lăng Giang ngỡ ngàng nhìn ta, vội đóng cửa, sợ người khác nhìn thấy.
"Ta đến thu dọn đồ đạc. Dù sao cũng là nam nhân từng ở đây, sợ sẽ để lại dấu vết khiến nàng khó giải thích với hắn."
Nghe hắn thốt ra những lời đoạn tuyệt với ta, lòng ta đau như bị hàng vạn lưỡi d.a.o róc từng lớp thịt.
Tại sao những người ta yêu, lần lượt đều vứt bỏ ta như một món đồ rách nát?
Ta nhìn chằm chằm vào Lục Lăng Giang, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, rồi đột ngột kéo lệch cổ áo, để lộ vết dấu mờ ám bên xương quai xanh.
"Vậy trên người ta cũng có dấu vết của nam nhân, chàng tính thu dọn thế nào đây?"
5
Lục Lăng Giang sững người một thoáng, rồi bước đến giúp ta kéo áo lại.
"Nàng đang làm gì vậy? Tống Huyền Âm, nàng đợi hắn lâu như thế, chẳng phải là để chờ hắn quay về sao?"
Ta không cam lòng nhìn hắn:
"Vậy còn chàng thì sao? Còn ta và chàng thì sao…?"
Lục Lăng Giang lập tức buông ta ra, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu.
"Thì ra là vì chuyện đó… Nàng yên tâm, ta sẽ không nói ra. Nếu nàng không yên lòng, cứ sai người g.i.ế.c ta là được."
Ta khựng lại: "Ta không có ý đó."
"Tống Huyền Âm, ta biết trong lòng nàng chỉ có hắn. Năm năm qua nàng nương nhờ ta, chỉ là vì thương hại ta mà thôi. Ta và nàng vốn chẳng xứng đôi…"
Hắn quay lưng về phía ta, giọng run run, từng chữ như được ép ra từ kẽ răng.
"Trước kia chẳng là gì, từ nay về sau cũng chẳng liên quan gì."
Một cơn đau âm ỉ kéo đến trong lòng n.g.ự.c ta.
Ta ở bên Lục Lăng Giang, nào phải vì thương hại.
Mà là vì ta đã yêu hắn từ lâu, yêu qua từng tháng ngày lặng lẽ cùng sống, cùng chịu khổ nơi Vệ Lăng.
Ngay khoảnh khắc ta phát hiện Tiêu Tư Vu hạ táng quan tài trống, ta đã hoàn toàn moi hắn khỏi lòng ta.