"Dù chàng có muốn đoạn tuyệt với ta, ta vẫn muốn nói cho chàng biết, giữa ta và chàng, chưa từng có thương hại, chỉ có chân tình!"
Thân thể hắn lập tức cứng đờ.
Một lúc lâu sau, hắn gỡ từng ngón tay ta ra, giọng không chút biểu cảm:
"Đủ rồi, Hoàng hậu nương nương, đem ta ra trêu đùa thì có gì thú vị chứ?"
Hắn không ngoảnh đầu lại, cứ thế bước ra khỏi cửa.
Ta ngẩn ngơ đứng trong phòng, một lúc lâu sau mới nhận ra, là biểu hiện ban ngày của ta khiến hắn hiểu lầm.
Ta khi ấy không dám nói đến quan hệ giữa ta và hắn, là vì ta sợ liên lụy tới tính mạng của hắn.
Chứ ta nào có màng tới ngôi vị Hoàng hậu của Tiêu Tư Vu.
Suốt năm năm sống cùng Lục Lăng Giang, hắn luôn nâng niu ta trong lòng bàn tay.
Những việc hắn từng dạy ta, như trồng rau, nuôi gà, giặt giũ nấu ăn, sau này toàn bộ đều do hắn thay ta làm.
Tiền bạc mỗi tháng phát xuống, hắn cũng một đồng không giữ, đều giao cho ta.
Ta giúp hắn cất kỹ từng món, đề phòng sau này ốm đau bệnh tật.
Sau này hắn biết được, nhưng không nói gì.
Chỉ là nửa đêm lúc ngủ, gối đầu lại ướt đẫm.
Ta hỏi hắn làm sao vậy.
Hắn gạt tay ta ra, vùi mặt vào chiếc gối mềm, giọng nghẹn ngào:
"Tống Huyền Âm, nàng không chịu tiêu tiền của ta, có phải là không muốn cùng ta đi đến cuối đời không?"
Ta chưa từng thấy hắn đáng thương.
Ta chỉ thấy hắn rất đáng yêu.
Ta cũng sẽ cho hắn biết, ta muốn cùng hắn đi đến cuối đời.
Ta quay về là để tìm một thứ, một thứ có thể khiến ta giành lại tự do.
Nghĩ đến tối nay Tiêu Tư Vu sẽ đến tìm ta, nên ta vẫn quay lại phủ.
Chỉ là, Tiêu Tư Vu cả đêm không về.
Chắc hẳn đã ở lại bên Từ Trinh suốt đêm rồi.
Khi đến dùng bữa trưa cùng ta, ta để ý thấy bên cổ hắn có dấu vết hôn rõ rệt.
"Điện hạ và Từ cô nương tình cảm thật sâu đậm."
Sắc mặt Tiêu Tư Vu có chút lúng túng, vội chỉnh lại y phục.
"A Huyền, Từ Trinh theo ta nhiều năm, không dễ dàng gì. Ta đã cho nàng ngôi vị Hoàng hậu, chẳng lẽ đến nàng ấy, nàng cũng không dung được sao?"
Ta cúi đầu, cười khổ.
"Điện hạ, vậy ta xin hỏi, nếu những năm qua, ta cũng có một người ở bên, ngài có dung được không?"
Động tác hắn khựng lại, buông đũa, phất tay áo rời đi.
"Tống Huyền Âm, nàng trước kia không phải như vậy."
Tiêu Tư Vu không còn đến gặp ta nữa.
Không biết vì áy náy hay vì bù đắp, hắn quyết định ở Trường Lăng ban chiếu lập hậu, nghênh ta nhập cung.
Hôm phong hậu, ta ngồi trước gương.
Từ Trinh nhìn chiếc phượng quan lấp lánh rực rỡ, ánh mắt như vô cùng ưa thích.
"Năm xưa tranh vị trí Thái tử phi, ta không được chọn, nhưng khi Tiêu Tư Vu mang ta rời đi, ta cứ nghĩ ngươi sẽ c.h.ế.t trong thâm cung. Không ngờ mệnh của Tống cô nương lại thật tốt, thủ một tòa lăng mộ trống cũng có thể thủ được đến ngôi hậu."
Ta nhìn nàng qua gương:
"Ngươi là không cam lòng sao?"
"Hoàng thượng đối với ngươi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cười, không để tâm: "Chẳng qua chỉ là vì cảm thấy áy náy mà thôi."
Ta không tranh cãi với nàng.
Tấm lòng Tiêu Tư Vu, khi ta còn toàn tâm toàn ý yêu hắn, ta còn chưa nhìn thấu.
Huống chi giờ đây hắn có yêu hay không, với ta cũng chẳng còn quan trọng.
Ta khoác phượng bào đỏ thẫm, được cung nữ dìu bước ra ngoài.
Tiêu Tư Vu vận hồng y, hệt như ngày ta gả cho hắn năm đó.
Người người tán thưởng hắn si tình, cũng cảm thấy ta thật có phúc.
Tiêu Tư Vu bước tới gần ta, chậm rãi quỳ xuống.
"Huyền Âm, cả đời này, ta chỉ có một thê tử là nàng."
Lời thề sao mà êm tai.
Nhưng hắn vẫn sẽ có những nữ nhân khác.
Vẫn sẽ có những đứa con khác.
Hoàng cung của hắn, đối với ta, nào có khác gì một Vệ Lăng mới?
Chẳng qua là trước kia thủ một cỗ quan tài rỗng, nay lại thủ một kẻ vô tình.
"Tống Huyền Âm, nàng nguyện ý trở thành Hoàng hậu của trẫm chứ?"
6
Hắn đưa phượng ấn đến trước mặt ta.
Giữa đám đông náo nhiệt vây xem, ai nấy đều đầy vẻ mong chờ.
Ta nhìn thật lâu, nhưng trong số đó không có Lục Lăng Giang.
Ánh mắt ta bình lặng nhìn người đang quỳ phía dưới, không hề đưa tay nhận lấy kim ấn Hoàng hậu ấy.
Mà là chuẩn bị lấy ra cuộn thánh chỉ màu vàng tươi từ trong tay áo.
Thánh chỉ năm xưa tiên đế ban cho ta, phế ta làm thứ dân, cho phép gả đi nơi khác.
"Tiêu Tư Vu, ta và ngài sớm đã…"
Cuộn thánh chỉ đã lộ quá nửa.
Một cung nữ từ phía xa hốt hoảng chạy tới.
"Bệ hạ! Từ phu nhân bỏ đi không lời từ biệt!"
Người trước mặt nghe vậy, lập tức quay đầu lại.
Phượng ấn Hoàng hậu bị hắn tùy tiện nhét vào tay ta.
"Huyền Âm, hôm nay tạm như vậy đi."
Ta lập tức nhận ra đây là cơ hội, liền nắm lấy tay hắn, nhìn chằm chằm vào hắn không rời.
"Nếu ta nói, ta không cho ngươi đi thì sao?"
Tiêu Tư Vu ánh mắt lạnh như sương, gỡ tay ta ra.
"Tống Huyền Âm! Trường Lăng ở nơi núi sâu hiểm trở, nàng không thể lấy mạng người ra làm trò đùa!"
Hắn bỏ mặc ta trước mặt mọi người, quay đầu bước đi.
Đợi đến khi bóng hắn gần như khuất hẳn, ta tháo phượng quan trên đầu xuống, ném mạnh xuống thảm đỏ.
Chuỗi ngọc khẽ run lên, phát ra âm thanh yếu ớt.
"Hoàng hậu nương nương!"
Cung nữ thấy vậy liền quỳ xuống.
Hồng Trần Vô Định
Ta lấy thánh chỉ trong tay áo ra, giơ cao trước mặt bao người.
"Các vị đại nhân đều đã chứng kiến hôm nay. Bệ hạ với ta và Từ phu nhân, tình nghĩa khó mà toàn vẹn. Nếu đã như vậy, ta nguyện thành toàn cho hắn!”
“Ta có thánh chỉ của tiên đế tại đây, ta và hắn vốn không còn danh phận phu thê. Ngôi vị Hoàng hậu này, ta không dám nhận."