Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 136: Úc Mộ Kiếm



 

 

 

Ngay khi lời này vừa dứt, bên dưới lập tức nổi lên một trận sóng lớn. Chư gia sắc mặt khác nhau, xì xào bàn tán. Lý Thông Nhai cũng khẽ gật đầu, cuối cùng hiểu được vì sao Úc gia có thể tự tin và bá đạo như vậy, trong lòng âm thầm nghĩ:

"Một gia tộc có hai tu sĩ Trúc Cơ, đệ tử lại gia nhập Nguyên Ô phong , được phép lập một quận riêng để khống chế mạch sống của các gia tộc quanh hồ. Lại còn gặp thời điểm Vọng Nguyệt hồ Phường thị bị phá hủy, nhân cơ hội trùng kiến Phường thị để khống chế nguồn hàng hóa. Thiên thời địa lợi đều thuộc về Úc gia. Nếu như mọi việc thành công, Úc gia thật sự sẽ trở thành bá chủ trên hồ vọng nguyệt!"

"Chỉ là Úc Tiêu Quý mặc dù làm việc ngoan lệ, nhưng lại quá nóng vội, thiếu kiên nhẫn. Bằng cách áp đặt trực tiếp như vậy lên các gia tộc khác, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.

Nhìn sang Phí gia gia chủ với vẻ mặt khó chịu , người đàn ông trung niên mặc cẩm y đang nhíu mày nhìn Lý Thông Nhai, tay vẫn nắm chặt chén rượu. Hai người mặc dù không biết được danh tính của đối phương, thậm chí chưa từng gặp mặt, nhưng họ lại có chung mối quan tâm vì sự cường thế và lớn mạnh không ngừng của Úc gia."

Bầu không khí im lặng bao trùm lấy tất cả mọi người ngồi bên dưới. Những gia tộc đi theo Úc gia cũng câm nín. Ai cũng hiểu rằng hai đề xuất vừa rồi đều liên quan đến mạch sống của các gia tộc, nên chẳng ai dám lên tiếng.

Úc Tiêu Quý cười khẩy một tiếng. Hắn đã đoán trước được phản ứng của các gia tộc. Hắn chẳng quan tâm đến ý kiến của phần lớn gia tộc, mà chỉ tập trung vào một số gia tộc có đệ tử đang tu hành trong tông hoặc có chỗ dựa vững chắc. Thấy họ đều cúi đầu im lặng, hai nhà Lý và Phí cũng không nói gì, Úc Tiêu Quý bèn lên tiếng hỏi:

"Lư Tư Tự! Lư gia các ngươi có ý kiến gì về việc này?"

Lư Tư Tự sững sờ, nụ cười khổ hiện trên khuôn mặt già nua. Đành phải đứng lên, lão nhân nào mà không hiểu ý đồ của Úc Tiêu Quý. Tuy nhiên, Lư Tư Tự lại lo sợ Lư gia bị trả thù nên chỉ biết thở dài nói:

"Úc gia muốn dẫn đầu, tất nhiên là tốt..."

Nói đến đây, Lư Tư Tự lại ấp úng, không nói được nữa. Úc Tiêu Quý lạnh lùng nhìn xung quanh, nhưng lại nở nụ cười nói:

"Nếu các vị không có ý kiến gì, việc Phường thị sẽ được quyết định như vậy. Đến lúc đó, mong rằng các vị sẽ đến tham dự."

Lý Thông Nhai trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ:

"Bay đến Lê Hạ quận cũng chỉ mất vài canh giờ, tu sĩ Luyện Khí nào lại thiếu vài canh giờ đó? Úc gia xây dựng phường thị chỉ để mời gọi một số gia tộc Thai Tức, những năm sau này đừng mong nhìn thấy lợi nhuận."

Tuy nói vậy, nhưng trên mặt các gia tộc đều lộ rõ vẻ ưu sầu, bất lực trước sự áp đảo của Úc gia. Bầu không khí trong yến hội trở nên lạnh lẽo.

Lý Thông Nhai cúi đầu nhìn ly rượu và món ngon trước mặt, cẩn thận không dộng đũa. Bỗng nhiên một người đàn ông trung niên Úc gia xuất hiện, chắp tay nói:

"Nghe đồn kiếm thuật của gia chủ Lý gia vô cùng tinh tế. Tại hạ cũng là người tu luyện Kiếm đạo, mong muốn được thỉnh giáo dòng tộc kiếm tiên. Xin được chỉ giáo."

Lý Thông Nhai cúi đầu thở dài, Linh thức quét qua, nhận ra người này có tu vi Luyện Khí Lục tầng. Thầm nghĩ:

"Cuối cùng cũng đến, đây là muốn thăm dò lực thực của ta đây mà ".

Hai bên ánh mắt lập tức tập trung trên người Lý Thông Nhai. Từ khi kiếm tiên Thanh Tuệ phong Lý Xích Kính sử dụng Nguyệt Khuyết Kiếm ý đánh bại Trì Cứu Vân tại Ỷ Sơn thành, danh tiếng của Lý gia vang dội khắp hồ , quận. Các gia tộc đều mong muốn được thử sức với truyền thừa kiếm thuật của Lý gia. Hành động thăm dò của Úc gia hợp với ý muốn của mọi người, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên sôi nổi, ngay cả gia chủ Phí gia cũng ngẩng đầu quan sát Lý Thông Nhai.

Lý Thông Nhai thu hút mọi ánh nhìn, cúi đầu mỉm cười nhưng không hề tỏ ra kiêu ngạo, khiêm tốn nói:

"Không biết huynh đài nghe tin đồn từ đâu, Thông Nhai không dám nhận."

Bầu không khí xung quanh lại trở lên ngưng trọng. Người đàn ông trung niên của Úc gia nghiến răng, nói với giọng hung ác:

"Người cầm kiếm nên tiến lên không lùi! Huynh Thông Nhai lại rụt rè, đây chẳng lẻ là phong cách Lý gia hay sao!"

Úc Tiêu Quý phất tay ngăn cản hắn, cũng nâng chén cười nói:

"Xin Thông Nhai tiểu huynh đệ cho nhà chúng tôi một chút mặt mũi."

Lý Thông Nhai nghe vậy đành phải đứng dậy, bước từ bên trái xuống sàn đấu, chắp tay nói:

" Lê Kính Lý gia, Lý Thông Nhai."

"Úc gia Mật Lâm , Úc Mộ Kiếm.

Úc Mộ Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng, rút kiếm lao lên. Kiếm quang lãnh lẻo xẹt qua không trung, hướng thẳng về mặt Lý Thông Nhai. Lý Thông Nhai dùng Linh thức quét qua, nhận ra kiếm pháp của Úc Mộ Kiếm không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, hắn cảm thấy có gì đó quen thuộc trong cách sử dụng kiếm của Úc Mộ Kiếm, lập tức dè chừng.

Lý Thông Nhai rút kiếm chặn lại, không hề phản công, chỉ nhẹ nhàng dùng kiếm của mình để hóa giải từng đòn tấn công mạnh mẻ của Úc Mộ Kiếm. Úc Mộ Kiếm liên tục tấn công hơn mười lần, đã sử dụng hơn phân nửa số kiếm pháp mà mình biết, nhưng vẫn không thể khiến Lý Thông Nhai lùi dù chỉ một bước. Sắc mặt Úc Mộ Kiếm trở nên khó coi.

Các gia chủ đều chăm chú theo dõi. Lý Thông Nhai đứng yên tại chỗ, dễ dàng hóa giải từng đòn tấn công mãnh liệt của Úc Mộ Kiếm. Mọi người đều khen ngợi:

"Kiếm pháp của Lý Thông Nhai cao minh hơn nhiều, Úc Mộ Kiếm không thể sánh bằng !"

"Không hổ là Kiếm tiên thế gia!

Úc Mộ Kiếm nghe xong càng thêm tức giận, lúc này nụ cười tự tin trên môi Úc Tiêu Quý dần tắt, hắn ta lạnh lùng quan sát Lý Thông Nhai, thầm nghĩ:

"Kiếm chiêu thật tinh diệu, nền tảng kiếm pháp vô cùng vững chắc. Lý gia quả nhiên có truyền thừa kiếm đạo, ít nhất cũng là kiếm pháp cấp Tam phẩm!"

"Lý Thông Nhai, ngươi!"

Úc Mộ Kiếm hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thông Nhai, tay trái bấm niệm pháp quyết, tay phải cầm kiếm. Lưỡi kiếm bỗng sáng lên một vầng hào quang trắng đục, sắc bén vô cùng, hướng về phía Lý Thông Nhai toàn lực chém xuống.

"Úc gia Kiếm quyết!"

Có người bên dưới reo lên. Khuôn mặt Úc Mộ Kiếm lộ vẻ hung hăng, tốc độ ra kiếm chậm lại, nhưng mỗi chiêu đều mang theo sức mạnh vô cùng lớn, hướng về phía Lý Thông Nhai không ngừng tấn công.

Lại qua vài hiệp đấu, mọi người ồ lên ngạc nhiên. Lý Thông Nhai vẫn đứng yên tại chỗ, bình tĩnh dùng kiếm hóa giải từng đòn tấn công của Úc Mộ Kiếm. Phí gia chủ khẽ cười mang theo sự tiếu ý, khiến Úc Tiêu Quý cảm thấy bực bội vô cùng.

"Lý Thông Nhai, ngươi chỉ biết phòng thủ thôi hay sao! Xem ra đến Thanh Tuệ kiếm tiên cũng không hơn ngươi là bao!"

Úc Mộ Kiếm vô cùng xấu hổ, bất chấp lời nói, lớn tiếng chửi mắng. Vừa dứt lời, mọi người trên khán đài đều sầm mặt lại. Phí gia Trúc Cơ trong bộ cẩm y bạch bào cố nén cười. Úc Tiêu Quý sắc mặt tái nhợt, vội vàng gầm lên:

"Đồ ngu! Im ngay!"

Cuối cùng sắc mặt Lý Thông Nhai cũng thay đổi, khẽ nhíu mày, trong mắt ẩn chứa sự tức giận. Dùng một kiếm đẩy lùi đòn tấn công của Úc Mộ Kiếm, Lý Thông Nhai nhanh chóng thu kiếm vào vỏ, rồi lại bất ngờ rút kiếm ra. Vầng kiếm quang hình lưỡi liềm trắng sáng bùng lên, hướng thẳng vào mặt Úc Mộ Kiếm.

"Thủ hạ lưu tình!"

Vừa khi vầng kiếm quang chói lóa xuất hiện, Úc Tiêu Quý đã lao lên. Úc Mộ Kiếm không kịp trở tay, liên tục tung ra ba kiếm, nhưng đều bị Nguyệt Khuyết Kiếm Hồ phá vỡ một cách dễ dàng.

Hắn mặt mày tái nhợt liên tục lui về sau, có cảm tưởng gần như là sắp chết tới nơi. Bàn tay trắng nõn như ngọc của Úc Tiêu Quý nắm lấy vầng kiếm quang trắng sáng. Úc Tiêu Quý nhẹ nhàng vung tay trái, bóp nát vầng kiếm quang thành những mảnh vụn, rồi thu tay lại. Mặt mày tối đen, lôi Úc Mộ Kiếm đi, gầm lên giận dữ:

"Thanh Tuệ kiếm tiên không phải là người ngươi có thể tùy ý nhục mạ! Mau xin lỗi cho ta!

Úc Mộ Kiếm lắp bắp , nghiến răng, bất đắc dĩ lên tiếng:

"Tại hạ không lựa lời nói, mạo phạm đến Kiếm tiên đại nhân, còn mời thứ tội."

Úc Tiêu Quý vừa tức giận vừa lo lắng. Thằng bé này không chỉ thua trận, mà còn phải nhục nhã xin lỗi. Bực bội trong lòng, khiến hắn ta cười gượng gạo và nói lời xin lỗi:

"Ta dạy bảo không tới nơi tới chốn, hài tử không biết trời cao đất dày mạo phạm Xích Kính tiền bối, còn mời Thông Nhai huynh thứ tội! Muốn trách phạt hắn ta ra sao Úc gia ta đều nhận!"

Mặt hắn vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng nộ khí cuồn cuộn. Úc Tiêu Quý thầm nghiến răng:

"Thằng vô dụng này, suýt hại chết ta! May mà Mộ Cao còn biết suy nghĩ, nếu không ta Úc gia biết phải làm sao đây..."

Lý Thông Nhai cúi đầu khẽ cười, nhặt thanh kiếm của Úc Mộ Kiếm rơi trên mặt đất, hướng về phía Úc Mộ Kiếm nói một câu đầy ẩn ý:

"Tu luyện đạo kiếm không nhất thiết phải là sự sắc bén!"

Thấy vẻ mặt không phục của Úc Mộ Kiếm, Lý Thông Nhai nghiêm mặt nói:

"Kỹ thuật kiếm pháp cần dồn dập khi tấn công, lui phải nhanh nhẹn, dứt khoát. Thanh Phong xuất vỏ phải ẩn chứa sát khí, bất ngờ tấn công, chờ thời cơ. Nếu ngươi lĩnh hội được lời ta, kiếm đạo của ngươi sẽ lên một tầm cao mới."

"Úc Mộ Kiếm, Úc gia chủ muốn trừng phạt ngươi. Vậy thì Thanh Phong kiếm sẽ do cho ta cất giữ. Đợi đến khi ngươi có thể tự nhiên thu phóng sát khí, hãy đến Lê Kính sơn lấy lại kiếm của ngươi."

Lý Thông Nhai vừa dứt lời, Úc Mộ Kiếm sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Lý Thông Nhai. Úc Tiêu Quý gật đầu nhẹ nhõm, lo âu trong lòng tan biến. Lời nói này như cầu nối cho hai bên, nhẹ nhàng bỏ qua sự việc trước đó, biến việc khiêu khích thành thỉnh giáo, thể hiện sự tôn trọng đối với Úc gia.

"Đa tạ tiền bối!"

Úc Mộ Kiếm ngơ ngác gật đầu, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc. Các vị gia chủ xung quanh xì xào bàn tán, một người lên tiếng khen ngợi:

"Lý Thông Nhai quả là người có khí độ!"