Đông Sơn Việt.
Mộc Tiêu Man nằm trên giường, hơi thở nóng rực cuộn trào trong miệng, trái tim quặn đau co thắt dữ dội khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, không thể thốt nên lời.
"Đại vương! Đại vương!"
Tiếng khóc lóc thảm thiết của thê thiếp xung quanh khiến Mộc Tiêu Man tâm phiền ý loạn. Hắn nghiến răng, dồn hết sức lực gào lên:
"Im lặng!"
Nhưng âm thanh ấy lại nhẹ như tiếng rên rỉ, không ai chú ý đến hắn. Tiếng khóc than vẫn tiếp tục vang lên, khiến lòng hắn chìm vào u uất.
Dưới sự cai trị của hắn, Đông Sơn Việt tuy không phải là quốc thái dân an, nhưng so với thời loạn lạc trước đây đã tốt hơn rất nhiều. Lãnh thổ Đông Sơn Việt cũng không ngừng mở rộng, thỉnh thoảng có thôn làng Sơn Việt đến quy hàng.
Mộc Tiêu Man hiểu rõ sự cẩn trọng của Lý Thông Nhai. Hắn giả vờ dựa lưng vào Vu sơn , để Lý Thông Nhai không dám vượt ranh giới xâm phạm. Một mặt hắn cũng ủy khuất cầu toàn, mở cửa con đường thương mại, mặc cho Lý gia dùng một số đồ xa xỉ mới lạ đổi lấy lượng lương thực và vật liệu chất cao như núi của quý tộc Sơn Việt. Bằng cách này, Mộc Tiêu Man biến hàng chục vạn người Sơn Việt thành lao động phục vụ cho mười vạn người Lý gia, đổi lấy một tia hy vọng sống mong manh.
Ngay khi cuộc sống của hắn đang yên ổn, mọi thứ đều đang hướng đến điều tốt đẹp thì một con yêu lang xông vào trấn. Yêu vật tu vi Luyện Khí tầng sáu này cứ thế quỷ dị không tiếng động vượt qua hàng trăm dặm núi sông, hạ xuống dưới chân thành trì của hắn.
Mộc Tiêu Man buộc phải ra trận, những năm gần đây Đông Sơn Việt dưới sự cai trị của hắn cũng có hai ba tu sĩ Luyện Khí, tuy rằng hấp thu khí tạp để tu luyện, nên cũng không thể so sánh với những tu sĩ kia, nhưng cũng được coi là có chút chiến lực. Chỉ là phân bố ở tiền tuyến phía tây, chi viện trở về quá chậm.
Hắn nghĩ rằng mình có thể chống đỡ trong chốc lát, chờ đợi chi viện, nhưng không ngờ yêu vật này có nhiều loại thiên phú pháp thuật , đánh cho hắn liên tục lùi bước, đành nghiến răng hiến tế khí huyết, dựa theo cổ thuật triệu hồi Vu Sơn.
"Sao lại không có tiếng động..."
Mộc Tiêu Man đầu óc quay cuồng, lòng như tro tàn. Nhiều năm rèn luyện đã giúp hắn có được linh cảm nhạy bén, mách bảo hắn rằng một chuyện đại sự đang xảy ra.
"Vu Sơn xảy ra vấn đề, yêu vật này tuyệt đối là viên đá dò đường của một tu sĩ nào đó..."
Mộc Tiêu Man sử dụng Vu thuật dùng thọ nguyên để tăng chiến lực, cuối cùng đánh lui yêu vật. Hắn trở về chiếc giường ngọc lộng lẫy, nhưng rõ ràng trong lòng đã cảm nhận được tử kỳ đã đến.
"Cút ra!"
Mấy thê thiếp khóc lóc nức nở, nhưng lại bị một tiếng gầm dữ dội cắt ngang, một tráng hán Sơn Việt đầy mình bùa chú vội vã xông vào cung điện, toàn thân vang lên tiếng leng keng của ngọc cốt thú, Mộc Tiêu Manh lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói:
"Ngươi..."
"Lão nô đến muộn!"
Tên tráng hán khóc lóc, Mộc Tiêu Manh bỗng tỉnh táo lại, nắm chặt tay hắn, lẩm bẩm nói:
"Truyền cho con trai ta Mộc Chi, những đứa con khác...giết sạch! Nhất định, nhất định không được để lại manh mối."
"Là..."
"Ngươi nhớ kỹ chưa!"
Mộc Tiêu Man nước mắt tuôn rơi, nghiến răng nhấn mạnh:
"Những đứa con còn lại nhất định phải giết sạch...đừng để Lý gia khống chế, Sơn Việt chúng ta là ẩn nhẫn chứ không phải thần phục hắn, ngươi có hiểu không! Ngươi có hiểu không!"
Đại hán ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên má. Mộc Tiêu Man buông lỏng tay, ngã gục xuống giường ngọc, tắt thở. Sơn Việt đại hán lau nước mắt, cất tiếng nức nở:
"Đại vương! ... đã đi gặp đại vương rồi!" ( ý chỉ đi gặp Gia Nê Hề, nếu mọi người không nhớ gia nê hề là ai thì hắn là Vương của toàn Sơn Việt , bị hiến tế chết ! )
Tiếng chuông trong thành vang lên, binh lính Sơn Việt không ngừng di chuyển trên đường phố, tiếng chém giết và tiếng la hét vang lên khắp nơi. Những đứa con trai của Mộc Tiêu Man trước đây cao cao tại thượng lần lượt bị kéo ra ngoài, dứt khoát cắt đầu.
Tuy nhiên, một chiếc xe bò màu xám đen đã sớm ra khỏi thành, chạy trên con đường Cổ Lê gồ ghề một lúc, vài bóng người vội vàng nhảy xuống xe bò, chui vào khu rừng phía đông.
"Lão già quả nhiên yêu thương Tề Mộc! May mà ta có người trong cung báo tin, nếu không suýt nữa bị hắn giết như heo chó!"
"Đại nhân, giờ phải làm sao?"
Mấy người sau lưng, rõ ràng là hộ vệ hoặc mưu thần, bám sát người đi đầu. Một người lên tiếng hỏi, liền nghe hắn đáp:
"Nghe nói cô cô ta ở Đông Nhân cũng là phi tử. Kế sách hiện nay là đến Đông Nhân tìm nơi nương tựa cô cô!"
Mấy người không nói gì, chỉ nhìn nhau, rồi lao vào khu rừng tùng rậm rạp âm u, biến mất tung tích.
—— ——
Lý Thông Nhai ẩn mình trong động phủ, miệt mài nghiên cứu "Nguyệt Khuyết Kiếm điển". Tay hắn thoăn thoắt múa theo những chiêu thức trong ngọc giản, miệng không ngừng khen ngợi:
"Diệu! Quả thực là vô cùng tuyệt!"
Năm đó, khi Lý Xích Kính trở về nhà viết "Nguyệt Khuyết Kiếm Hồ", Lý Thông Nhai chỉ là một kẻ mới tập tành trên con đường kiếm đạo, chưa thể hiểu hết sự tinh diệu của kiếm pháp này. Sau này, nhờ sự giảng giải của Lý Xích Kính cùng với bản thân vốn có thiên phú về kiếm đạo, Lý Thông Nhai tiến bộ vượt bậc. Hắn nhanh chóng lĩnh ngộ kiếm khí và hiểu được trình độ kiếm đạo của đệ đệ mình sâu sắc đến mức nào.
《Nguyệt Quyết Kiếm Điển》giải thích sâu sắc và dễ hiểu, ẩn chứa những tinh túy vô giá. Nhờ bí kíp này, Lý Thông Nhai đã có những bước tiến vượt bậc trong tu luyện kiếm đạo chỉ trong vài tháng. Những nghi vấn trước đây nay đã sáng tỏ, hứa hẹn chỉ trong vòng mười năm, hắn sẽ có cơ hội lĩnh ngộ cảnh giới Kiếm Nguyên tiếp theo.
Nguyệt Khuyết Kiếm Hồ" chỉ là bộ kiếm điển khởi đầu, với hàng chục chiêu thức tinh diệu và biến ảo khôn lường. Lý Thông Nhai say mê nghiên cứu, vừa múa theo những chiêu thức vừa trầm trồ khen ngợi. Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên "Đốc đốc".
"Ai?"
Lý Thông Nhai ngẩng đầu hỏi, liền nghe tiếng con trai Lý Huyền Lĩnh cung kính thưa:
"Phụ thân, Tiêu gia đến , là Luyện Khí tu sĩ, e rằng cần phải tiếp đón.
"Ta đã biết."
Lý Thông Nhai suy tư một lát rồi đứng dậy đi ra khỏi động phủ. Lý Huyền Lĩnh đang đứng trước cửa, thấy vậy liền cúi đầu thở dài.
Lý Huyền Lĩnh cũng khó xử. Luyện Khí cảnh và Thai Tức cảnh có chênh lệch về địa vị khá lớn. Tiêu gia lại có ân tình với Lý gia. Nếu không phái một tu sĩ Luyện Khí cảnh ra tiếp đón, e rằng sẽ bị coi là khinh thị, mất đi sự tôn trọng.
Lý Huyền Phong đã sớm bế quan, Lý Huyền Tuyên vừa đột phá Luyện Khí cảnh nên không thể làm phiền. Trần Đông Hà tuy cùng cảnh giới Luyện Khí nhưng không có tiếng nói, đành phải tìm đến Lý Thông Nhai - người duy nhất trong gia tộc chưa bế quan tu luyện.
Lý Thông Nhai cất "Nguyệt Khuyết Kiếm điển" vào trong tay áo, bước ra khỏi động phủ cùng Lý Huyền Lĩnh. Khi đến chính viện trên núi Lê Kính, hắn nhìn thấy một thanh niên tuấn tú khoảng 25, 26 tuổi đang ngẩng đầu nhìn mình. Thanh niên này mặc trường bào phiêu dật, khí chất phi phàm. Khi thấy Lý Thông Nhai, hắn sững người một chút rồi vội vàng đứng dậy chắp tay chào:
"Tiêu Như Dự của Tiêu gia xin ra mắt tiền bối!"
Tiêu Như Dự tưởng Lý Huyền Phong sẽ ra mặt tiếp đón mình, không ngờ Lý gia lại coi trọng mình đến vậy, Lý Thông Nhai đích thân ra nghênh đón. Hắn vừa mừng rỡ, vừa có chút thấp thỏm.
Lý Thông Nhai cùng tộc thúc Tiêu Ung Linh là đồng bối, cũng là một trong những tu sĩ xuất sắc nhất của Cổ Lê đạo.
Nghĩ ngợi một lát, Tiêu Như Dự cười nói:
"Tiêu Như Dự đã nhiều lần nghe tộc thúc nhắc đến tiền bối, vô cùng kính ngưỡng. Hôm nay được gặp mặt, quả là vinh hạnh."
Lý Thông Nhai ôn hòa cười một cái, thấy Tiêu Như Dự nhiệt tình niềm nở, khí độ bất phàm, cảm thấy cũng là có vài phần hảo cảm, liền nói:
"Ta cũng nghe Huyền Phong nhắc qua ngươi, ngươi có thể cùng hắn xâm nhập hiểm địa, ngược lại là cái có đảm lược!"
"Tiền bối quá khen rồi."
Hai người khách khí vài câu, Tiêu Như Dự không dám thất lễ, cung kính nói:
"Như Dự đến đây có hai kiện chuyện quan trọng, nó một là quận trong nhân khẩu mất tới chín phần, cần phải từ các nơi di chuyển nhân khẩu, chư gia trong Lý gia nhân khẩu thịnh nhất, Tiêu gia nguyện ý dùng tài nguyên đổi người. . ."
"Chuyện này không thể coi thường." Lý Thông Nhai mỉm cười, ôn tồn nói: "Hàng năm Lý gia có thể cung cấp cho Quý tộc chừng một ngàn nam nữ , Tiêu gia cũng không cần đề cập đến thù lao.Dựa vào quan hệ Hai nhà ta chúng ta , hà tất phải khách sáo?"
Đúng vậy, vấn đề của Lý gia hiện nay không thiếu gì ngoài nhân khẩu. Hàng năm, số lượng người Sơn Việt chạy nạn đến đây ngày càng tăng khiến Lý gia gặp nhiều khó khăn. Việc bố trí họ ngay tại chỗ cũng tiềm ẩn nguy cơ gây rối loạn, ảnh hưởng đến phong khí và sự ổn định của Lý gia. Tuy nhiên, đưa họ trở về cũng là một điều đáng tiếc vì họ là nguồn lao động dồi dào.
Kể từ khi tiếp nhận Hoa Thiên sơn đến nay đã hơn bảy năm, nhân khẩu của Lý gia đã tăng từ 5000 lên đến hai vạn, cộng thêm nhân khẩu bản địa gần mười vạn. Nhu cầu về nhân lực cho việc quản lý và phát triển lãnh thổ rộng lớn như vậy đang ngày càng tăng cao. Nếu không có nguồn cung cấp lao động dồi dào từ phía tây, gồm hàng chục vạn người Sơn Việt, Lý gia sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc duy trì sự ổn định và phát triển sau này.