Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 166: Biến động thời cuộc (hai hợp một)



 

 

 

 

 

Sa Ma Lý đã ở Đông Nhân được vài tháng, lúc này mới hiểu được thế nào là hưởng thụ. Những vũ nữ xinh đẹp, e ấp với mạng che mặt làm Sa Ma Lý không thể rời mắt. Vài đệ tử trẻ tuổi của Lý gia dẫn hắn đi xem kịch, đi săn, thưởng thức rượu ngon, dạo phố, chơi đá gà, chọi chó, mỗi ngày đều sống trong nhung lụa.

"Thằng cha nó, bọn Tây Man quả là một lũ ngu xuẩn!"

Sa Ma Lý giờ mới hiểu ra vì sao người Sơn Việt từ phía Đông về đều thích khinh thường người Tây Man. Hai bên có lối sống hoàn toàn khác biệt. Phía Đông có cuộc sống nhàn nhã, tự tại, chỉ có điều khiến Sa Ma Lý đau đầu là chính trị phức tạp và nhạy cảm ở Đông Nhân.

Sa Ma Lý chỉ cần mở miệng nói, tám chín phần mười lời nói ra có thể khiến một hai người sắc mặt không tốt mà ngậm miệng. Người ngoài không hiểu sẽ dễ đắc tội với người khác, càng về sau hắn cũng có kinh nghiệm, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nói chuyện, chỉ cần cười ha ha là được.

"Công tử!"

Sa Ma Lý lấy lại tinh thần, chào đón một người. Cẩn thận nhớ lại, người này là Lý Uyên Tu, con thứ trong số các huynh đệ. Theo Sa Ma Lý, đây là một nhánh nhỏ của vương thất. Hắn vội vàng đáp lời: ( theo phong cách Man việt bất kỳ gia tộc nào nắm giữ vùng đất đều xưng vương )

"Gặp qua vị huynh đệ!"

Lý Uyên Tu hơi khựng lại, nhưng vì quen thuộc với việc Sa Ma Lý không lựa lời nói nên cũng không so đo. Hắn cười nói:

"Vũ nữ này còn thích không?"

"Thích lắm! Đương nhiên là thích!"

Sa Ma Lý khẽ mỉm cười. Sau những ngày qua lại, hắn đã nắm được một số quy luật: chỉ cần hắn nói thích, tám chín phần mười là hôm sau sẽ có người đưa đến phòng.

Tuy nhiên, có một điều không tốt: người đông nhân có quy củ nghiêm ngặt, không giống như trong nhà, nhìn trúng ai là có thể kéo đi. Chỉ có vũ nữ của quan lại là không động được động đến ...

Sa Ma Lý thở dài tiếc nuối, không ngờ cánh cửa lớn của viện vang lên một tiếng, một thiếu niên áo đen đẩy cửa bước vào. Mọi người thấy hắn đều cúi đầu không nói, chỉ có Sa Ma Lý hai mắt sáng lên, thân thiết gọi:

"Giao đệ!"

Lý Uyên Giao bước vào trong, quay đầu liếc nhìn. Mấy tên công tử vô công rỗi nghề cuối cùng cũng có tác dụng, cùng Sa Ma Lý nói chuyện phiếm, không biết đã moi được bao nhiêu lời từ miệng hắn.

Lý Uyên Giao nhìn thấy Sa Ma Lý sắc mặt ửng đỏ, hơi say, cầm hộp ngọc trong tay đặt lên bàn trước mặt Sa Ma Lý, cười nói:

"Ta đây vừa được một ít Linh quả, lập tức liền nghĩ đến biểu huynh, liền đưa đến đây cho ngươi!"

Sa Ma Lý vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ trong lòng:

"Lý Uyên Giao quả nhiên là chỗ dựa của ta ở Lý gia, mấy tháng nay liên tục tặng quà, món nào cũng là Linh vật thượng hạng..."

Miệng liên tục nói lời cảm ơn, Sa Ma Lý nhận lấy hộp ngọc, trong lòng suy tính loại Linh quả này có thể đổi lấy bao nhiêu đồ tốt. Lý Uyên Giao không biết ý nghĩ của hắn, nhưng Sa Ma Lý mỗi ngày gặp ai nói gì hắn đều rõ ràng, bèn nghiêm mặt nói:

"Biểu huynh còn nhớ được đại nghiệp đoạt lại vương vị chứ?"

"Tự nhiên nhớ kỹ!"

Sa Ma Lý đỏ mặt tía tai, mấy tháng nay hắn chơi bời đến quên cả trời đất, mấy ngày ở trong trấn Lý Uyên Tu đã ám chỉ về vương vị khiến hắn còn băn khoăn, gần đây hắn chơi bời thâu đêm nên ném cả chuyện này sang một bên .

"Tha thứ Uyên Giao nói thẳng, biểu huynh nếu như ngay cả tu vi Luyện Khí cũng không đạt được, Lý gia chúng ta đưa ngươi lên vương tọa cũng chưa chắc có thể ngồi vững được ... Cần phải cẩn thận a!"

Lời nói này khiến Sa Ma Lý sững sờ, rùng mình một cái, thầm mắng bản thân một câu, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, cắn răng nói:

"Đa tạ lời nhắc nhở của Giao đệ , Sa Ma Lý vô cùng cảm kích! Ta đã đột phá đến tầng bốn Thai Tức, sau này sẽ chuyên tâm bế quan tu luyện, sớm ngày đột phá Luyện Khí..."

Lý Uyên Giao gật đầu, quay đầu đi ra, để lại Sa Ma Lý trong sân nhìn theo bóng hình của Lý Uyên Giao. Dưới sân, đám người đều ngẩng đầu nhìn hắn. Sa Ma Lý khẽ khàng hắng giọng, ngẩng đầu nhìn theo hướng Lý Uyên Giao rời đi, cúi đầu nói:

"Tiếp tục múa đi, tối nay là đêm cuối cùng... Ngày mai, ngày mai bắt đầu tu luyện!

Lý Thu Dương ôm đao đứng nghiêng người sang một bên, im lặng không nói. Hắn được phái đến để bảo vệ Sa Ma Lý, ngày đêm đi theo bên cạnh hắn. Hắn hiểu rõ Sa Ma Lý, Lý Thu Dương nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Sa Ma Lý mà thầm thở dài, nghĩ thầm:

"Huyết thống của Mộc Lộc thị tộc cũng xem như là không tệ, gia hỏa này nhìn qua là biết là một kẻ ăn chơi sa đọa, mới hơn hai mươi tuổi mà đã có thể tu luyện thành thai tức cảnh tầng bốn! Thật đúng là không công bằng."

Lý Thu Dương đưa tay vuốt ve mái tóc trắng điểm trên thái dương, lòng thầm tính toán. Đã bốn mươi lăm tuổi, vậy mà mới đột phá được Thai Tức Ngũ tầng Ngọc Kinh luân, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bi ai.

"Tốc độ tu luyện ngày càng chậm chạp. Tu sĩ Thai Tức và Luyện Khí Đỉnh phong qua sáu mươi tuổi thì khí huyết càng thêm suy yếu, không biết đời này còn có cơ hội đột phá Luyện Khí hay không, Ngự Khí phi hành, ngao du giữa thiên địa..."

"Ta tám tuổi bước vào Tiên đạo, càng trân quý cơ duyên này, ngày đêm tu luyện không dám lười biếng. Ngoại trừ những nhiệm vụ gia tộc yêu cầu, ta xưa nay không dám lãng phí thời gian. Tuy nhiên, ta lại phải chịu chung số phận với người phàm, trăm năm rồi sẽ chết. Còn tên ăn chơi sa đọa kia ngày đêm hưởng lạc, vậy mà lại sắp sửa đột phá luyện khí …… Thật là bất công!"

Lý Thu Dương ẩn mình trong bóng tối, nơi góc khuất hẻo lánh. Dáng vẻ của hắn càng lúc càng già yếu, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng khó cưỡng. Hắn thầm nghĩ:

"Thông Nhai thúc từ nhỏ đã nhìn ta lớn lên, trong lòng đối với ta luôn có chút yêu thương đối với hậu bối. Nếu ta cầu xin ông ấy ban cho một viên Đan dược, có lẽ đời này ta còn có cơ hội đột phá tới Luyện Khí..."

Lý Thu Dương suy nghĩ miên man, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Nhưng ngay lập tức, hắn dập tắt hy vọng xa vời của bản thân, thầm mắng:

"Gia tộc hiện nay có vô số hậu bối tài năng xuất chúng, không nói đến Uyên Tu, Uyên Giao, ngay cả Thanh Hồng cũng tiến bộ thần tốc. Sao có thể lãng phí Đan dược quý giá cho một lão già như ta."

Lý Thu Dương âm thầm nghiến răng, gạt bỏ đi ý định ban đầu. Hắn im lặng nhìn chằm chằm Sa Ma Lý, không nói một lời. Người đàn ông trung niên này đã cống hiến hơn nửa đời người cho gia tộc, nhưng kết quả lại không muốn đòi hỏi một viên Đan dược từ gia tộc.

"Ha ha ha ha ha, quả nhiên rất đẹp!"

Tiếng cười của Sa Ma Lý vang vọng trong sân, ánh đèn u ám chiếu lên mái tóc bạc của Lý Thu Dương. Hắn và cảnh xa hoa lãng phí trong sân không hề ăn nhập gì với cảm xúc của hắn, hắn tựa như một pho tượng đá, chỉ biết ghi nhớ nhiệm vụ được giao phó, im lặng nhìn chằm chằm Sa Ma Lý.

—— ——

"Tiền bối, Tiêu gia đã nhận được tin tức, bảo ta mang theo thư hồi âm lập tức quay về, muốn ta thay mặt Tiêu gia đa tạ ngài."

Trần Đông Hà gõ cửa động phủ, cung kính bái chào , nâng ngọc giản trong tay ngang tầm ngực. Lý Thông Nhai đưa tay tiếp nhận, Linh thức dò vào bên trong. Giọng nói ôn hòa hiền hậu của Tiêu Nguyên Tư vang lên trong đầu.

"Nguyên Tư bái kiến. Hôm nay nhận được tin tức từ Thông Nhai huynh, Lão tổ đã đi đến Sơn Việt. Vu sơn đã bị phong bế, không rảnh bận tâm chuyện khác. Tử Phủ của Sơn Việt chuẩn bị đột phá Kim Đan, hẳn là trong vòng sáu đến bảy năm nữa. Khi đó, giữa thiên địa sẽ có dị tượng xuất hiện."

"Nguyên Tư cũng nhận được tin tức tương tự từ tông môn. Mười hai đệ tử Trúc Cơ của Vu sơn đã cấu kết với Tam Tông Thất Môn. Khi Tử Phủ của Vu sơn qua đời, Vu sơn sẽ lập tức sụp đổ. Các tu sĩ Trúc Cơ sẽ dẫn người gia nhập Tam Tông Thất Môn, có thể sẽ giữ lại ba bốn vị trí ở Sơn Việt để khai tông lập phái, trở thành gia tộc dưới trướng Thanh Trì tông. Nếu Quý tộc có ý đồ gì, cần phải nắm bắt cơ hội sau khi Tử Phủ qua đời, nhanh chóng can thiệp. Đợi đến khi thế cục ổn định, các tu sĩ Trúc Cơ của Vu sơn phân chia xong địa bàn và củng cố mối quan hệ với tông môn, thì việc mưu đồ sẽ trở nên khó khăn hơn."

Lý Thông Nhai đọc xong ngọc giản, trầm tư suy nghĩ một hồi, rồi thu lại ngọc giản và nói với Trần Đông Hà:

"Gọi Huyền Lĩnh đến đây."

Lý Huyền Lĩnh đã sớm chờ ở cửa động phủ, nghe vậy liền đi vào. Trần Đông Hà tự giác lui ra, Lý Thông Nhai hạ giọng nói:

"Đọc ngọc giản này đi."

Lý Huyền Lĩnh đọc xong ngọc giản, cúi đầu trầm tư một hồi. Lý Thông Nhai lên tiếng:

"Vu sơn sắp sửa sụp đổ, phía Tây sẽ xuất hiện thêm vài gia tộc Trúc Cơ trực thuộc Thanh Trì. Lý gia chúng ta có thể nhân cơ hội này rung chuyển thế cờ, chiếm lấy Đông Sơn Việt."

Lý Huyền Lĩnh liên tục gật đầu. Lý Thông Nhai lại ngừng lời:

"Hãy nhanh chóng bồi dưỡng Sa Ma Lý tiến lên luyện khí kỳ. Lợi dụng lúc Vu sơn phong bế, giả vờ náo động bình thường để đưa hắn lên Thượng vị, âm thầm khống chế Đông Sơn Việt. Đợi cho Sơn Việt Tử Phủ vừa chết, lập tức lấy cờ hiệu Thanh Trì tông chia Đông Sơn Việt thành địa bàn của Lý gia. Lúc đó, các tu sĩ Trúc Cơ của Sơn Việt vừa mới mất đi chỗ dựa, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ."

"Con hiểu rồi."

Lý Huyền Lĩnh cung kính đáp lời, trầm tư vài hơi thở, rồi khẽ nói:

"Đợi đến khi những Trúc Cơ này phân chia xong địa bàn, trở thành gia tộc trực thuộc Thanh Trì, biết được uy danh Kiếm Tiên, càng sẽ không đến đối đầu với gia tộc chúng ta. Nói không chừng còn phải giống như gia tộc Úc thị, tỏ ra thiện ý. Nếu chúng ta khéo léo hành động thích đáng, họ Lý chúng ta có thể chiếm được Đông Sơn Việt mà không tốn một xu!"

"Đúng vậy."

Lý Thông Nhai gật đầu, dặn dò:

"Còn vài năm nữa, con cầm lấy một viên Xà Nguyên Đan, bất kể thế nào cũng phải bồi dưỡng Sa Ma Lý lên Luyện khí kỳ!"

Bồi dưỡng Sa Ma Lý lên Luyện khí trong vòng sáu năm tuy có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể. Dù sao chỉ cần đột phá hai tầng, không giống như tu luyện bình thường, từng bước một, cứ nhét linh thạch và linh quả vào là được. Nuốt tạp khí cũng dễ dàng hơn so với linh khí thiên địa bình thường, chỉ là khiến cho hắn ta sau này tu luyện chậm chạp, cả đời không thể Trúc Cơ.

"Con sẽ làm ngay!"

Lý Huyền Lĩnh đáp lời chuẩn bị rời đi. Lý Thông Nhai đột nhiên ngăn lại, hỏi:

"Ai đang theo dõi Sa Ma Lý?"

"Thưa phụ thân, là Thu Dương ca."

Lý Thông Nhai tính toán thời gian, trầm giọng nói:

"Lý Thu Dương năm nay đã 45 tuổi, nghe nói mới vừa đột phá Thai Tức Ngũ tầng Ngọc Kinh luân. . . Sa Ma Lý dù sao cũng là người ngoài, chúng ta tuy nói nỗ lực những năm này thu thập Linh vật là vì mưu đồ thôn tính địa bàn Đông Sơn Việt , nhưng không thể nói ra miệng. Thu Dương những năm nay ngoại trừ nhận lương bổng từ linh thạch và linh mễ ra thì chưa từng hướng gia tộc cầu xin qua cái gì, hôm nay hắn gặp tình cảnh này sợ rằng sẽ không cam lòng. . . Ngươi gọi hắn đến đây cho ta."

Lý Huyền Lĩnh vội vàng gật đầu và lui ra. Không lâu sau, tiếng gõ vang lên từ cánh cửa đá của động phủ. Giọng Lý Thu Dương cung kính vang lên từ bên ngoài:

"Vãn bối Lý Thu Dương, gặp qua tộc thúc!"

"Vào đi."

Lý Thông Nhai thả ngọc giản trong tay, nhìn mái tóc bạc phơ của Lý Thu Dương, ôn tồn nói:

"Trong trí nhớ của ta, ngươi vẫn là cậu bé trên đài đo lường linh căn, chưa từng nghĩ rằng mấy chục năm thời gian trôi qua nhanh như vậy, nay ngươi cũng đã con cháu đầy đàn, trở thành trụ cột trong gia tộc! Những năm qua ngươi đã cần cù chăm chỉ, ta đều ghi nhớ trong lòng."

Lý Thu Dương cúi đầu, mắt đượm buồn, lòng có chút thấp thỏm, đáp lời:

"Nếu không phải có gia tộc, hôm nay Thu Dương chỉ là một lão nông cày ruộng trên đồng. Thu Dương cảm kích ân đức của gia tộc, không dám không tận tâm."

Lý Thông Nhai gật đầu tán thưởng, tay khẽ động, một chiếc cẩm nang nhỏ xuất hiện trong tay. Hắn ôn tồn nói:

"Ngươi hiện nay cũng là tu sĩ Ngọc Kinh Luân, nhưng lại không có Túi Trữ Vật. Túi đựng đồ này là ta từng sử dụng lúc còn trẻ, dung lượng không lớn, ngươi tạm thời dùng trước đi."

"Không được!

Lý Thu Dương trong lòng hoảng hốt, một cái túi trữ vật như vậy giá trị đến mười mấy hai mươi linh thạch, tuyệt đối không phải thứ mà hắn có thể mua được. Lương bổng hắn thường nhận được đều dùng để tu luyện, trên người không có lấy nửa viên linh thạch, lắc đầu hắn liên tục nói:

“Thật không dám nhận!”

Lý Thông Nhai phất tay, chiếc cẩm nang đã được treo bên hông Lý Thu Dương. Hắn vỗ vào Túi Trữ Vật bên hông, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ. Lý Thông Nhai khẽ nói:

"Đây là một viên Xà Nguyên Đan, do Luyện Đan sư của gia tộc luyện chế được. Ngươi lấy về dùng trước, nếu không thể đột phá Luyện Khí, hãy đến núi tìm ta."

Lý Thu Dương sững sờ, hai mắt đỏ bừng. Trước sự cám dỗ của việc đột phá Luyện Khí và tăng thêm một trăm năm tuổi thọ, hắn không thể thốt ra lời từ chối. Hắn run rẩy nói:

"Thu Dương... Thu Dương xin nhận!"

"Nói gì vậy chứ!"

Lý Thông Nhai nghiêm mặt, nói:

"Lũ trẻ con kia mới là 'xấu hổ mà nhận'! Ba mươi năm qua, ngươi cày cấy lúa Linh, bảo vệ quê hương, trừ Yêu vật, trong gia tộc không ai tận tâm hơn ngươi!"

Lý Thu Dương lập tức bật khóc, liên tục đáp lời. Lý Thông Nhai an ủi hắn vài câu rồi đưa hắn ra khỏi động phủ.

-------------

Hoa Trung sơn, An gia.

An Cảnh Minh dừng bước trước đại điện lộng lẫy nguy nga. Phụ thân An Chá Ngôn hôm nay lại đang yến tiệc trong điện. Đại điện này được xây dựng từ khi An Chá Ngôn trở thành gia chủ, được hoàn thành vào ngày An Cảnh Minh ra đời. Không ai biết bên dưới đại điện hoa lệ này chôn giấu bao nhiêu thi cốt của công tượng .


"Haizzzzz."

An Cảnh Minh cúi đầu thở dài, trong mắt tràn đầy mê mang. Nhìn cảnh xa hoa lãng phí trước mắt, hắn cảm thấy tức giận và thầm nghĩ:

"Phía bắc Úc gia đang rình rập từng ngày, phía nam Lý gia như mặt trời mới mọc, ngay cả Đinh gia do An gia nâng đỡ đi lên cũng dã tâm bừng bừng. Vậy mà gia tộc lại không hề có cảm giác nguy cơ, còn sa vào xa hoa lãng phí!"

An Cảnh Minh tức giận tiến lên vài bước, nhìn thấy trước mặt là mấy người phàm đang ôm một cái rổ lớn. Máu từ trong rổ chảy lênh láng xuống đất, nhuộm đỏ cả nền đá. Mấy người kia mặt mày tái mét, sợ hãi tột độ, không dám ngẩng đầu nhìn An Cảnh Minh.

"Chuyện gì xảy ra!"

An Cảnh Minh lạnh giọng quát hỏi, khiến mấy người kia run rẩy. Bọn họ đành buông rổ ra và quỳ rạp xuống đất. Trong rổ lăn ra năm sáu ngón tay, lăn đến tận chân An Cảnh Minh.

"Gia chủ... Gia chủ đại nhân hôm nay ăn tay gấu..."

An Cảnh Minh nhắm mắt lại, lòng trĩu nặng. Hắn đã hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện. An Chá Ngôn không ham mê sắc đẹp, không tham lam tiền tài, chỉ thích thú với việc ăn uống. Tuy nhiên, ông ta lại vô cùng tàn bạo và độc ác. Bất cứ khi nào đầu bếp không làm hài lòng ông ta, ông ta liền nổi cơn thịnh nộ. Tay gấu hầm không ngon, ông ta chặt năm ngón tay của đầu bếp. Vai thăn nướng không đủ thơm, ông ta cắt đứt hai chân đầu bếp. Mỗi ngày trên núi đều vang lên tiếng khóc than từ trong điện.

"Ta đã biết."

An Cảnh Minh lắc đầu, trong lòng bất lực, trong nhà bất kỳ người nào hắn đều có thể răn dạy, duy chỉ có phụ thân hắn là không thể .

Tiến lên mấy bước, An Cảnh Minh vào đại điện, An Chá Ngôn khuông mặt lạnh lùng đang uống rượu, gặp An Cảnh Minh tiến vào cuối cùng mới cười nói:

" Kỳ Lân tử nhà ta đến rồi!"

"Phụ thân," An Cảnh Minh cung kính lên tiếng, giờ đây hắn mới dám nói:

"Cảnh Minh có chuyện muốn báo cáo với phụ thân!"

"Chuyện gì?"

An Chá Ngôn nhíu mày, nhìn đống thịt gấu hầm nhừ trong mâm mà ngẩn người, nhưng không ngờ An Cảnh Minh lại chắp tay, giọng trầm trọng nói:

"Ngày cha con ta chết, ngày gia tộc họ An diệt vong, đã gần kề!"