"Tiền bối!"
An Chá Ngôn bước ra khỏi phòng, hai bên một đám lính canh nở nụ cười rạng rỡ chào hỏi hắn. Nụ cười thân thiết hiện rõ trên khuôn mặt họ, họ vẫy tay chào hắn từ ngoài sân.
An Chá Ngôn gật đầu đáp lại từng người, mỉm cười nhẹ nhàng. Bỗng dưng, một cảm giác hoài niệm ùa về. Hắn từng luôn hành xử tham lam và độc đoán, nắm quyền cai quản An gia, khiến người hầu kẻ hạ đều sợ hãi run rẩy. Chỉ cần một chuyện không vừa ý, hắn lập tức ra tay giết người.
Về sau nhà tan cửa nát, đầu nhập vào nhà họ Lý. Hắn từng cố gắng lấy lòng Lý gia bằng cách cứu mạng một lính trẻ trong cuộc tập kích của yêu thú. Vào một đêm khuya, thiếu niên đó mỉm cười gõ cửa nhà An Chá Ngôn, mang theo một chậu sủi cảo lớn do mẹ nấu để bày tỏ lòng biết ơn. Hai người trò chuyện suốt đêm, An Chá Ngôn ăn đến mức bụng căng, rồi hỏi:
"Ngươi không sợ ta sao?"
Thiếu niên ngẩn người, bật cười ha hả và đáp:
"Có gì phải sợ?"
An Chá Ngôn nhai sủi cảo, cảm thấy nó tệ hại như phân chó, nhưng vẫn cố nuốt xuống cười nói:
"Đúng là không có gì phải sợ!"
Vì vậy, An Chá Ngôn cùng một đám lính uống rượu chơi tứ sắc, cùng nhau ngửa mặt lên trời cười to, gào khóc. Họ ngồi thành vòng quanh tường nhìn cô nương, thay nhau đưa họ bay lên trời, dọa cho đám thanh niên này mềm nhũn chân tay, An Chá Ngôn bật cười lớn, thỉnh thoảng cười ra nước mắt.
Lấy lại tinh thần, đám lính cười rộ nhìn hắn. An Chá Ngôn kéo ghế dài, cười nói:
"Nhóc con nào muốn nghe truyện ma tối nay?"
Mắt đám lính sáng lên, tranh nhau giơ tay. An Chá Ngôn nhìn họ cười, bỗng nghe tiếng vó ngựa vang lên, bụi mù mịt bay mù mịt ở đầu ngõ. Bạch bào thiếu niên ghìm ngựa dừng trước sân, nhảy xuống ngựa và cung kính nói:
"Tiền bối! Gia chủ cho mời."
"Điền Bách Hộ!"
Bên trong, một tên lính hô lên, lập tức tất cả tên lính khác đều cúi đầu xuống, quỳ gối trên mặt đất đồng thanh nói:
"Gặp qua Bách Hộ!"
Điền Trọng Thanh gật đầu nhẹ, rồi thấy An Chá Ngôn đứng dậy khỏi ghế gỗ, đáp:
"Ta biết rồi."
Nói xong, An Chá Ngôn bay lên không trung và hướng về phía ngọn núi. Điền Trọng Thanh nhìn theo với vẻ ngưỡng mộ. Một đám lính vây quanh anh ta, ríu rít hỏi:
"Bách Hộ! Tu vi của ngài đã đến mức nào rồi?"
"Trọng Thanh ca! Lại có yêu vật Luyện Khí ăn thịt người sao?"
Điền Trọng Thanh khoát tay áo, đáp:
"Ta chỉ mới ở tầng ba Thai Tức, không có gì đáng nói. Chuyện của gia chủ, ta không thể biết."
Dưới thềm, đám lính ríu rít hỏi han, có người nhỏ giọng nói:
"Trọng Thanh ca! Nghe đồn Huyền Lĩnh tộc thúc đột phá Luyện Khí, có đúng không?"
Điền Trọng Thanh gật đầu khẽ, mỉm cười:
"Đúng vậy."
Cả đám lính lập tức ồ lên bàn tán sôi nổi. Điền Trọng Thanh lắc đầu cười, leo lên ngựa và đi ra khỏi ngõ nhỏ.
-------------------
Bước đi trên con đường lát đá lau được sạch sẽ, An Chá Ngôn đi lên núi, lòng đầy nghi ngờ. Hắn thầm nghĩ:
"Chuyện gì đây? Cho dù có yêu vật Luyện Khí trà trộn vào trấn, cũng không cần đích thân triệu kiến ta lên núi."
Lên đến đỉnh Lê Kính sơn, xung quanh vắng tanh, chỉ có gió lạnh thổi lồng lộng. An Chá Ngôn lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ mấy năm nay ta không đụng đến nữ sắc, khiến Lý gia nghi ngờ..."
Hắn vung tay áo, một tòa viện tử xây bằng đá xanh hiện ra trước mắt. Cửa sân đóng hờ, An Chá Ngôn đẩy cửa nặng nề, bước vào bên trong. Hai lính canh đứng yên bên ngoài căn phòng.
An Chá Ngôn tặc lưỡi, nhớ lại đại điện nguy nga tráng lệ của mình, rồi nhìn lại căn nhà nhỏ bé trước mặt, trong lòng không khỏi chua xót, lẩm bẩm tự nói:
"An Chá Ngôn, ngươi thật đáng chết."
Bước vào căn phòng mộc mạc đơn giản, An Chá Ngôn theo thói quen cúi đầu xuống, vung vạt áo bào, chuẩn bị quỳ bái. Nhưng bỗng nhiên, hắn mở to hai mắt.
Người ngồi trên ghế cao nhất không phải là Lý Huyền Tuyên mà là một người đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc. Hai lông mày dài và cong, sắc mặt bình tĩnh, đoan chính. Ông ta đang ngồi ở vị trí cao nhất, tay cầm một thẻ ngọc màu trắng. An Chá Ngôn, với tu vi Luyện Khí Lục tầng, liếc mắt liền nhận ra chữ khắc trên thẻ ngọc:
"« Bạch Thủ Khấu Đình kinh »"
An Chá Ngôn quỳ xuống đất "phịch" một tiếng, trong lòng vừa kinh vừa sợ, cúi đầu xuống, run rẩy nói:
"Chá Ngôn... Xin ra mắt tiền bối!"
"Trúc Cơ!"
Đầu óc An Chá Ngôn ù ù như ong vỡ tổ, khó tin nuốt nước bọt. Hắn vốn dĩ là bậc tiền bối Luyện Khí sớm hơn Lý Thông Nhai, chứng kiến Lý Thông Nhai từ Luyện Khí sơ kỳ đến Luyện Khí tầng năm, từ Luyện Khí Ngũ tầng đến Luyện Khí Bát tầng, và nay đã đạt đến Trúc Cơ. Thái độ của An Chá Ngôn đối với hắn cũng thay đổi theo từng bước tiến: từ khinh miệt đến kinh ngạc, lại từ kinh ngạc đến kính trọng, từ kính trọng đến sợ hãi, cuối cùng quỳ gối trước mặt Lý Thông Nhai, tâm trạng phức tạp trong lòng có thể hiểu được.
"Làm sao có thể đạt đến Trúc Cơ được?"
Nhìn Lý Thông Nhai đạt đến cảnh giới mà bản thân mơ ước bấy lâu, An Chá Ngôn cúi đầu nhắm mắt, vừa ngưỡng mộ vừa lo sợ. Cho đến khi Lý Thông Nhai mở miệng, mỉm cười nói:
"Chá Ngôn huynh khách sáo quá, xin hãy đứng dậy."
Lúc này, An Chá Ngôn mới đứng dậy, nhìn Lý Thông Nhai đặt ngọc giản xuống, cất giọng nói:
"Ta nghe nói tổ tiên của ngươi từng là đệ tử Ngoại môn của Tiên phủ, quyển sách « Bạch Thủ Khấu Đình kinh » này chính là được truyền lại, ngươi có thể tường thuật lại được không?"
An Chá Ngôn vội vàng gật đầu, cố gắng bình tĩnh tâm trạng, hít thở sâu vài lần, sắp xếp ngôn ngữ cẩn thận, rồi đáp:
"Tổ tiên nhà ta họ Tưởng, là đệ tử Ngoại môn của Tiên phủ. Mười tám tuổi đạt Luyện Khí, đáp ứng yêu cầu thấp nhất của Tiên phủ, nên được truyền thụ quyển sách « Bạch Thủ Khấu Đình kinh » này. Ông phụng mệnh Tiên phủ tuần tra ba khu vực phía đông Vọng Nguyệt Trạch đến Vũ Lĩnh Hồ, ba mươi chín tuổi đạt Trúc Cơ, trở thành tướng lĩnh, được truyền thụ thêm hai đạo pháp môn khác, và tự mình thu nhận thuộc hạ."
"Vọng Nguyệt trạch đông Tam vực tới Vũ Lĩnh Hồ vực."
Lý Thông Nhai nhíu mày, hỏi nhất thanh, An Chá Ngôn vội vàng đáp:
"Hiện từ bờ Đông Nam tới một phần Khuẩn Lâm nguyên , khi đó đều thuộc Vọng Nguyệt trạch."
Thấy Lý Thông Nhai gật đầu, An Chá Ngôn tiếp tục nói:
"Tiên tổ đột phá Tử Phủ thất bại liền tọa hóa, lão nhân gia chỉ có một người con trai, bất quá tu vi chỉ mới Luyện Khí Đỉnh phong, đành phải nâng đỡ ngoại tộc, chiêu mộ tán tu trấn thủ, tự này chôn xuống mầm tai hoạ. . ."
Mười năm sau, con trai của vị tổ tiên đó đạt đến Trúc Cơ. Hắn có ít con cháu, nhưng tất cả đều có Linh khiếu và có thể nhanh chóng tu luyện đến Luyện Khí. Tuy nhiên, do tu vi cao,con nối dòng dõi càng gặp nhiều khó khăn. Sau này, con trai của vị tổ tiên tranh đoạt cơ duyên Tử Phủ và bỏ mạng. Các tu sĩ thuộc các họ khác không hòa hợp với nhau, một số ủng hộ con cháu của vị tổ tiên, một số thì chống đối. Điều này dẫn đến sự chia rẽ trong gia tộc.
An Chá Ngôn thở dài, giọng nói thấp xuống:
"Một số ủng hộ con cháu của vị tổ tiên, còn một số thì lấy con gái của họ làm thê tử. Sự đối lập này khiến các nhánh khác càng xa lánh nhau. Chưa đầy một trăm năm sau, thậm chí có chủ gia tộc phải lấy con gái họ khác làm vợ. Ba thế hệ sau, số lượng người thuộc họ của vị tổ tiên càng ít ỏi..."
Lý Thông Nhai vuốt ve viên ngọc giản trong tay mà không nói gì. An Chá Ngôn nhìn hắn, nhỉ giọng :
"Vì vậy, trên hồ, các tu sĩ thuộc các gia tộc khác ngày càng ít ỏi. Họ thực sự lo sợ sẽ đi vào vết xe đổ của Tưởng gia. Việc chúng ta bí mật lập ra pháp chế càng khiến họ sợ hãi hơn, trong nhà gần như không còn người thuộc các gia tộc khác."
An Chá Ngôn ngồi dậy, chần chừ một chút rồi mở lời:
"Hôm nay, Lý gia đã thu nhận Trần, Liễu, Điền, Nhậm, họ đều có con cháu có Linh khiếu. Nếu không kịp thời kiềm chế, e rằng lâu ngày sẽ sinh biến."
Lý Thông Nhai nghe vậy lại nhướng mày, không ngờ An Chá Ngôn lại nói ra những lời này. Hắn khẽ cười và đáp:
"Ngươi cứ yên tâm, nhà ta không phải là gia tộc Tưởng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Thuộc hạ nói nhiều lời."
An Chá Ngôn cúi đầu xuống. Lý Thông Nhai nhìn hắn một lúc rồi hỏi:
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Tám mươi lăm."
An Chá Ngôn lên tiếng, giọng có chút buồn bã:
"Công pháp vốn đã rất khó ở cấp độ luyện Khí, tám mươi lăm tuổi mới đạt Luyện Khí Lục tầng, e rằng không có hy vọng Trúc Cơ."
Lý Thông Nhai im lặng một lúc, rồi khẽ an ủi:
"Đừng lo lắng, vẫn còn thời gian."
Nói xong, Lý Thông Nhai nhìn An Chá Ngôn lui ra, giơ tay lên cất viên ngọc giản ghi chép "Bạch Thủ Khấu Đình kinh", và lẩm bẩm:
"Haizzz, đời này đầy bụi trần thế ....... nhà ta có công pháp Giang Hà Đại Lăng, Tử Phủ còn một chặng đường dài, cũng không vội."