Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 332: Viên Thoan tới



 

 

 

 

 

Khi lời nói của thanh niên đạo sĩ vừa dứt, viên ngọc pháp trong tay hắn xoay một vòng, tỏa ra một tầng ánh sáng xám mờ, tựa như mây như sương, liên tục bốc lên.

Hai người chưa kịp hành động thì sương mù xám đã lan ra khắp bốn phía, bao phủ toàn bộ không gian phía trên và phía dưới, ngăn cách Thái Hư không cho người khác dùng thần thông nhìn trộm.

“Ồ?”

Ánh mắt Giang Bá Thanh dừng lại trên ánh sáng xám quanh người, nhẹ giọng nói:

"Ta không biết tiên thư 《Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn》... Ta chỉ quen biết với Bộ Tử của Thanh Trì Tông... Còn về Tiêu Sơ Đình, chẳng qua chỉ là một kẻ hậu bối có chút thủ đoạn, ta chưa từng gặp hắn, sao có thể biết được?!"

Ngươi ở Trường Hoài Sơn... muốn mưu tính đoạt lấy tiên thư, thấy ta hiện giờ sa sút, liền nghĩ rằng có thể dễ dàng bóp nát ta như một quả hồng mềm sao...?"

Giang Bá Thanh trừng mắt đỏ như máu, vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng nói:

“Thuyền nát còn có ba cân sắt, lúc Giang Bá Thanh ta tung hoành tứ hải thì ngươi lúc đó chẳng qua chỉ là tiểu đạo sĩ của Ngô quốc, không sợ ta phản đòn, ít nhất cũng cắt đứt con đường tu hành của ngươi!"

“Tiền bối nói đùa.”

Khánh Tế Phương nhẹ nhàng cười một tiếng. Có pháp khí này bảo vệ nên hắn cũng không sợ bị Tử Phủ Việt Quốc phát hiện, lúc này chậm rãi nói:

"Tiền bối nói rằng không quen biết Tiêu Sơ Đình, nhưng vụ thảm sát Lê Hạ quận lại chính là do tiền bối cùng với Thanh Trì Tông thúc đẩy, nếu nói tiền bối không có quan hệ gì với Tiêu Sơ Đình, vãn bối khó mà tin được!"

( P/s :Vụ thảm sát này trực tiếp giết chết mẹ của Giang Nhạn cũng tức là Lý Uyên Ngư con của Lý Huyền Phong )

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Giang Bá Thanh liền thay đổi, còn Giang Nhạn bên cạnh nghe vậy thì ngây người, khó tin ngẩng đầu lên. Ánh mắt Giang Nhạn dường như muốn xuyên thủng thân thể của Giang Bá Thanh, nhưng hắn cố giữ bình tĩnh, đáp:

"Đó là kế hoạch của Tiêu Sơ Đình và Thanh Trì Tông, ta chẳng qua chỉ lợi dụng thời cơ mà thôi..."

Khánh Tế Phương có thể tu luyện đến cảnh giới Tử Phủ, dĩ nhiên là người có suy nghĩ tỉ mỉ, ngay lập tức nhận ra sự dao động trong cảm xúc của Giang Bá Thanh, liền hiểu ra vấn đề, quay sang nhìn Giang Nhạn, nhẹ giọng nói:

“Vị tiểu lang quân này, người này lấy thần thông dụ dỗ cha ngươi, dẫn tai hoạ tới giết mẹ ngươi, luyện ngươi thành phù chú, ngươi còn gọi hắn là sư phụ, thật không thể tin nổi!"

Giang Bá Thanh thấy hắn làm bộ làm tịch thì bình tĩnh lại, trầm giọng nói:

“Đạo hữu có ý gì!”

Nhìn Giang Nhạn im lặng không nói, Khánh Tế Phương đưa mắt nhìn về phía Giang Bá Thanh, nhẹ giọng nói:

"Ta cũng không muốn đôi co với tiền bối, cuốn 《Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn》 là tiên thư, ở Giang Nam ngoài Đoan Mộc Khuê, chỉ có tiền bối là quen thuộc nhất. Hiện tại Vu Sơn đã sụp đổ, mọi con mắt đều đổ dồn vào tiền bối."

“Không nói đến Ngô Quốc ta, ngay cả Việt Quốc, hai đến ba vị chân quân cũng đã dồn ánh mắt vào tiền bối. Tiền bối nghĩ mình còn có thể trốn đi nơi nào được?”

Lời của Khánh Tế Phương vang vọng trong không trung, khiến máu tươi trên mặt Giang Bá Thanh nhỏ từng giọt, hắn im lặng không nói gì. Những lời nói của Khánh Tế Phương dường như đã phá tan giấc mộng tự lừa dối của Giang Bá Thanh, khiến biểu cảm của hắn ngày càng trở nên méo mó.

Tu sĩ Tử Phủ này lại đưa ánh mắt về phía Giang Nhạn, trầm giọng nói:

"Cha ngươi đại diện cho dương, Tam Cửu Chân Phù , mẹ ngươi là âm, Vu Đạo Huyết Lục. Thật sự là một bộ thân thể thượng hạng. Nếu tiền bối sẵn lòng đi theo ta về nước Ngô, ta có thể tha mạng cho hắn, giữ lại cho tiền bối một cơ hội."

“Chúng ta đã hỏi qua về tình hình của Việt Quốc, chỉ cần tiền bối nhớ lại một số chi tiết nhỏ về [Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn], Sau khi xong việc, ta sẽ để tiền bối chuyển sinh."

Khánh Tế mỉm cười, ấm áp nói:

“Đến lúc đó, Ngô Quốc ta có được manh mối, tiền bối mất đi ký ức nên không còn giá trị, vì vậy sẽ không bị mấy vị chân quân nhắm tới. Tiền bối lại có được thân thể thượng hạng này, trùng tu một đời, tiêu dao khắp bốn phương không phải là rất tuyệt sao?”

Giang Bá Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, đáp:

“Ta đã có được một luồng kim tính, không cần dùng thần thông mê hoặc ta.”

Vẻ mặt Khánh Tế Phương không thay đổi, cười nói:

“Là vãn bối múa rìu qua mắt thợ rồi, nhưng điều kiện này là ta thành tâm đề ra, vẫn có giá trị như trước.”

“Được.”

Giang Bá Thanh do dự một hồi rốt cuộc cũng đã trả lời, thấp giọng nói:

“Trước tiên mang tới thân thể tốt của ta rời đi.”

Khánh Tế Phương lập tức vui vẻ, đáp:

“Tiền bối thật can đảm, Tế Phương tuyệt đối sẽ không thất hứa!”

Dứt lời, một tia sáng đầy màu sắc phóng ra, nhẹ nhàng khéo léo nhắm tới Giang Nhạn. Giang Nhạn phải mượn sức lực của Giang Bá Thanh mới có thể chống lại sức mạnh của Trúc Cơ, sao có thể đấu lại Tử Phủ chi lực, cơ thể hắn bị kéo lên rất dễ dàng.

"Khoan đã, để ta tự làm!"

Giang Bá Thanh lên tiếng ngăn cản, Khánh Tế Phương liền tỉnh ngộ, càng cảm nhận được sự thành ý của Giang Bá Thanh, gật đầu nói:

"Đúng vậy, vãn bối không nên động tay."

Lập tức, màn sương xám hé mở một khe hở, cho phép Giang Bá Thanh đưa Giang Nhạn rời đi. Tu sĩ Tử Phủ có thể thần du thái hư, không nói đến ngàn dặm trong chớp mắt, nhưng trong phạm vi trăm dặm vẫn có thể. Giang Bá Thanh có kim tính, đủ để đưa Giang Nhạn đi xa ngàn dặm, không để lại dấu vết.

Giang Bá Thanh bắt lấy ánh sáng rực rỡ kia, kích hoạt kim tính, không chút khách khí nào đoạt lấy quyền khống chế từ tay Khánh Tế Phương , khiến tu sĩ Tử Phủ này giật mình.

Giang Nhạn không thể nói được gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Giang Bá Thanh đưa tay mở ra một luồng ánh sáng đen, đưa Giang Nhạn đi, rồi quay đầu lại mỉm cười nhìn Khánh Tế Phương.

"Tiền bối?"

Khánh Tế Phương cảnh giác nhìn hắn, Giang Bá Thanh nhìn hắn một lúc, nhẹ giọng nói:

"Trường Hoài Sơn có đạo thống vu thuật, nếu có thể lấy được 《Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn》, chân quân chắc chắn có thể tiến thêm một bậc."

"Thì sao?"

Khánh Tế Phương mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, viên ngọc pháp trong tay hắn không ngừng trồi sụt, rồi hắn thấy Giang Bá Thanh cười nói:

"Thử đoán xem Lục Thủy muốn thấy tiên thư biến mất, thất truyền trong lãnh thổ nước Việt, hay muốn thấy manh mối rơi vào tay quốc gia của ngươi, từng bước bị người khác khống chế?"

"Không ổn! Ngươi điên rồi sao?!"

Nhìn thấy thân thể Giang Bá Thanh vỡ vụn rồi hóa thành máu thịt rơi đầy trời, Khánh Tế Phương vô cùng kinh hãi, không chút do dự mà thu hồi pháp châu, muốn trốn vào Thái Hư.

"Thương —— "

Trong đống máu thịt vỡ nát ấy bỗng xuất hiện một tia sáng màu vàng, như có mắt, lao thẳng về phía tu sĩ Tử Phủ này. Trong khoảnh khắc, thái hư xung quanh bị kim tính phong tỏa .

Khánh Tế Phương như không thể tin vào mắt mình, mắt thấy kim quang kia đụng vào, Thái Hư bốn phía bị kim tính bao lấy, lạnh lùng nói:

"Mạng cũng không cần!"

-----------------

Tháng 11, tuyết rơi dày đặc.

Trên Ô Đồ Sơn, tuyết trắng phủ đầy, bàn đá chất đầy bông tuyết, những viên đá xanh trong sân cũng bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa. Một thiếu niên mặc áo gấm ngồi dựa vào ghế gỗ đỏ, hai ngón tay cầm một chiếc cốc ngọc, lặng lẽ không nói gì.

"Trị nhi."

Nữ tử mày liễu mắt phượng, mặc một bộ đồ đỏ, mặt mang theo vẻ mệt mỏi, giọng ấm áp nói:

"Đã chuẩn bị xong đồ đạc chưa?"

"Rồi."

Lý Hi Trị nhẹ nhàng đáp:

"Phụ thân đâu?"

"Cha ngươi đi Lê Kính Trấn, tiên sư sắp tới nên có rất nhiều đồ vật cần chuẩn bị, một lát nữa sẽ có xe tới đón ngươi."

Tiêu Quy Loan nhận thấy sự uất ức trong lòng con trai, liền an ủi một lúc. Trên mặt Lý Hi Trị không có biểu cảm gì, chỉ tập trung nhìn chiếc cốc, giọng nhỏ nhẹ nói:

" Thanh Tuệ Phong nhân khẩu thưa thớt, chỉ có tiếng mà không có miếng. Ta là Đại sư huynh trong phong, chỉ sợ sau này sẽ có phiền phức không ngừng kéo tới."

Ngoài miệng hắn giải thích cho nỗi lo lắng của mình nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở, không dám nói hết với mẹ.

Nghe nói Viên Thoan sắp tới, cuối cùng Lý Uyên Giao vẫn đem nội sử của gia tộc cho trưởng tử xem. Lý Hi Trị ôm sách đọc một đêm, vẻ mặt thay đổi mấy lần, những khúc mắc của gia tộc với Trì Úy và Trì Chích Vân, thậm chí nói cả về Nguyên Ô Phong, miêu tả tình cảnh của Lý Xích Kính, tất cả đều khiến lòng hắn buồn khổ, im lặng không nói gì:

"Trong tông có nhiều khúc mắc... có lẽ ta sẽ phải trở thành quân cờ để đấu đá ở khắp nơi."

Hắn yên lặng nắm thanh kiếm bên hông, đặt chén ngọc xuống, đáp:

"Ta nhập tông, chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi."

Lý Hi Trị đang suy nghĩ, thì thấy một người bước vào, trang phục giản dị, trên vai còn vương vài bông tuyết, dáng vẻ vội vã.

Người đó vội vàng phủi lớp tuyết trên người, trước tiên cúi chào Tiêu Quy Loan, rồi lớn tiếng gọi:

"Trị đệ!"

Lý Hi Trị lập tức đứng dậy, tiến lên đáp:

"Sao Trân ca lại tới đây."

Lý Hi Trân với vẻ mặt mệt mỏi, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, ngay cả một món đồ trang sức cũng không có, vui tươi hớn hở lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, cười nói:

"Nghe nói ngươi sắp nhập tông, ta liền mang chút đồ tốt đến cho ngươi!"

Hắn chưa từng nhận được phù chủng, càng không hiểu được bí mật trong tộc nên chỉ cho rằng việc đi Thanh Trì Tông là chuyện tốt trăm lợi không một hại, vì vậy đã đem miếng ngọc bội kia ra. Miếng ngọc bội loé lên ánh sáng màu xanh, hắn nhét vào tay Lý Hi Trị rồi cười, giải thích:

"Đây là một pháp khí Thai Tức cảnh, có hiệu quả ngưng tụ linh khí, đây coi như lễ vật mà huynh trưởng tặng cho ngươi!"

Lý Hi Trị lập tức sửng sốt, cha hắn là Lý Uyên Giao, đại phụ là Lý Huyền Tuyên, đời đời làm chủ Lý gia, kỳ thật không thiếu những thứ đồ chơi nhỏ này. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Lý Hi Trân, trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu.

Cha của Lý Hi Trân không có linh khiếu, đại phụ lại mất sớm nên cuộc sống lại càng khó khăn hơn. Có lẽ ngọc bội này đã là vật quý giá nhất của vị huynh trưởng này, thế mà lại nhét thẳng vào tay Lý Hi Trị.

Lý Hi Trị thấy hắn ăn mặc đơn giản, một chút pháp quang cũng không có, nhưng vẫn ôn hòa, thân thiết nhìn mình, Ngọc bội trong tay hắn giống như một cục than đỏ, nóng rực khiến hắn không biết nói gì, giọng hơi khàn khàn:

"Trân ca... tốn kém rồi!"

"Ayyy."

Lý Hi Trân đã trưởng thành hơn sau mấy tháng giám sát lúa linh ở Sơn Việt, nói chuyện cũng cởi mở hơn nhiều, cười nói:

"Huynh trưởng của ngươi bây giờ có chức vị trong tộc, có bổng lộc của tộc, đừng có khách khí với ta!"

Ngữ khí của hắn ôn hòa, Lý Hi Trị suy nghĩ một chút, túm lấy tay hắn, từ lâu đã có một bụng lời muốn nói với hắn, thấp giọng nói:

"Nghe nói tiền huynh trưởng không đủ dùng, trong túi trống trơn, tài sản trong nhà và lương bổng của tộc phát xuống nửa cho vay, nửa cho các huynh đệ trong tộc, có việc này không?"

"Chuyện này..."

Lý Hi Trân nhất thời chậm lại, ấp úng nói:

"Chẳng qua là giúp đỡ những huynh đệ kia mà thôi... Những năm này trong tộc trải qua rất nhiều khó khăn, mọi người sống cũng không dễ dàng."

"Haizzz."

Lý Hi Trị dở khóc dở cười ôm lấy huynh trưởng mình, dùng sức ôm chặt vào lồng ngực rộng lớn của hắn, cười nhắc nhở:

"Ca ca nên tiết kiệm chút, cẩn thận kẻo bị Tộc chính nhớ mặt, gán cho cái tội phung phí vô độ, tiêu tiền như nước."

Lý Hi Trân cười một tiếng, không rõ có nghe lọt tai hay không, người hầu phía dưới tiến lên, cung kính nói:

“Công tử, xe đã tới.”

Lý Hi Trị nghe vậy khẽ gật đầu. Vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Hi Trân, nỗi buồn trong lòng lập tức tan biến, thay vào đó là sự quyết tâm và kỳ vọng.

-----------------

Lê Kính Trấn

Lý Uyên Giao mặc một bộ đồ đen, đeo kiếm, lặng lẽ đứng trong tuyết, những bông tuyết bay xuống người hắn rồi rơi vãi xuống đất. Lý Hi Trị đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên trời xa xăm.

Đám người Lý gia đứng chờ một lát, trong tuyết lớn bay lả tả xuất hiện một vị tu sĩ áo đen đang cưỡi hươu tới. Nhìn qua khuôn mặt đoán chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng rọi làm động lòng người.

Con hươu dưới chân hắn có bộ lông màu tuyết trắng, điểm xuyết vài vệt xanh lục, dáng vẻ nhẹ nhàng, linh hoạt, đôi mắt sáng ngời. Người cưỡi hươu áo xanh, trông như tiên nhân, bên hông đeo một dải lụa xanh, tung bay trong gió.

Dải lụa này có hoa văn tinh xảo, trong suốt nhẹ nhàng, cũng là một pháp khí tốt.

“ Lê Kính Lý gia, bái kiến Phong chủ!”

Một đám người Lý gia cung kính hô lên. Viên Thoan cười khanh khách gật đầu. Con hươu trắng vừa chạm đất thì bốn chân giẫm nhẹ một cái, liền biến thành một mảng tuyết trắng, biến mất không thấy gì nữa.

Thủ đoạn kỳ diệu này khiến đám người Lý gia cùng khách khanh đều sững sờ, thầm thán phục. Viên Thoan đáp:

“Không cần khách khí.”

Viên Thoan gần như bằng tuổi với Lý Thông Nhai, mười tám tuổi tu thành Luyện Khí, so với sư huynh Tiêu Nguyên Tư còn nhanh hơn. Chỉ là không hiểu vì sao sau khi nàng tu thành Luyện Khí, chuyên tu phù lục cùng linh thực, tu vi lại bị tụt xuống.

Lúc đó, sư tôn Tư Nguyên Bạch bị giam giữ, sư huynh đệ đều ở Nam Cương, Thanh Tuệ Phong chỉ có một mình Viên Thoan chèo chống, chịu không ít đau khổ. Cũng may mười năm qua, nàng liên tục phá ải đạt tới Trúc Cơ nên tình hình mới có chút cải thiện.

“Thỉnh tiên sư vào bên trong, mời...”

Viên Thoan nhu hòa gật đầu, nhẹ nhàng đạp tuyết đi qua. Những khách khanh khác đều thối lui, chỉ còn lại mấy người dòng chính cùng Viên Thoan đi vào.

Ánh mắt của nàng dừng lại trên kiếm của Lý Uyên Giao, có chút không tự nhiên nghiêng đầu, ôn hòa nói:

“Đó chính là Thanh Xích Kiếm?”

“Đúng vậy!”

“[Giao Bàn Doanh] trên eo Lý Uyên Giao đã sớm đổi thành [Thanh Xích Kiếm]. Đặc biệt hơn là mảnh vải bảo bọc bên ngoài kiếm đã được thay đổi, để lộ thoải mái ra ngoài.”

“Kiếm này...”

Sắc mặt Viên Thoan có chút phức tạp, thấp giọng nói:

“Là ta đi theo sư tôn cầu cho hắn. Lúc đó trong núi túng quẫn, chỉ luyện thành pháp khí Luyện Khí đỉnh phong. Kính Nhi vẫn vui mừng không thôi, liên tục nói lời cảm tạ...”

“Không ngờ sau này Thanh Xích Kiếm theo hắn giết yêu trừ ma, lại được kiếm ý ôn dưỡng, mà đột phá thành pháp khí Trúc Cơ.”

Một đám người Lý gia yên lặng nghe. Viên Thoan nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý Uyên Giao, hỏi:

“Người đeo kiếm này chính là gia chủ Lý gia?”

Lý Uyên Giao đã sớm chuẩn bị, lập tức cung kính đáp:

“Xích Kính Công không có con nối dõi, tiểu tu kế thừa dòng dõi Xích Kính Công nên đeo kiếm này.”

“Ồ, không có con nối dõi...”

Viên Thoan miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, đứng tại chỗ, dưới sự dẫn dắt của Lý Uyên Giao mới leo lên thượng thủ. Nàng trầm mặc đảo qua mặt đám người, ấm giọng nói:

“Sao không thấy Thông Nhai đạo hữu?”

Lý Uyên Giao cúi đầu, trầm giọng nói:

“Lão tổ bế quan tu luyện đến nay vẫn chưa ra.”

“À.”

Viên Thoan gật đầu, liền thấy Lý Uyên Giao liếc mắt ra hiệu, Lý Hi Trị ở dưới tiến lên một bước, cung kính nói:

“Vãn bối Lý Hi Trị, bái kiến tiền bối!”

“Được.”

Trên mặt Viên Thoan cuối cùng cũng hiện ra vẻ tươi cười, linh lực đảo qua trên người hắn, kiểm tra cẩn thận khí hải huyệt, Thăng Dương Phủ và Cự Quyết Đình, rồi nhắm mắt không nói gì.

Việc nàng nhắm mắt lại như vậy khiến mọi người trong điện đều căng thẳng. Lý Hi Trị càng cố gắng giữ bình tĩnh, cảm nhận phù chủng trong Khí Hải Huyệt, lòng thầm lo lắng.

Qua một lúc, Viên Thoan mới mở mắt gật đầu nói:

“Không tệ, xứng đáng vào Thanh Tuệ Phong của ta!”

Chợt cười, hướng Lý Hi Trị nói:

“Bé ngoan, không cần khẩn trương.”

Vừa nghe lời này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm. Lý Hi Trị cung kính cảm ơn, Viên Thoan cười rạng rỡ nhìn cậu, nhẹ giọng nói:

"Ngẩng đầu lên!"

Khuôn mặt Lý Hi Trị và Lý Uyên Giao giống nhau, lúc cúi đầu còn có vài phần ôn nhuận và bình thản. Lúc này, ngẩng đầu lên lại hiện ra bộ dáng dã tâm bừng bừng. Viên Thoan nhìn thấy nhẹ nhàng cười một tiếng, mở miệng nói:

“Tướng mạo cũng giống phụ thân nhà ngươi, có hung mạo, uy năng áp chúng, đúng là thủ đồ, không ngờ là ta nhặt được tiện nghi.”

“Chính là khuyển tử, tiền bối quá khen..."

Lý Uyên Giao đáp lại, thấp giọng nói:

“Có thể vào Thanh Tuệ Phong là phúc của Lý gia ta.”

“Ừm.”

Viên Thoan gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi:

“Nghe nói Lý gia xuất hiện một tiểu đan sĩ, không biết có ở đây hay không?”