Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 333: Thanh Tuyên




Viên Thoan vừa dứt lời thì Lý Hi Minh tiến lên một bước, trên người mặc một bộ đồ màu trắng rộng thùng thình, nhìn rất có phong độ, nhưng giọng nói vẫn còn chút non nớt, cung kính nói:

"Vãn bối Lý Hi Minh, bái kiến tiền bối!"

Viên Thoan cẩn thận nhìn hắn, dải lụa trên thắt lưng nhẹ nhàng lay động, cười nói:

"Ta nghe sư huynh nói đan sĩ có khí tức ôn hoà, thủy hỏa tương hòa. Bây giờ xem ra, quả nhiên là hạt giống tốt!"

Vừa dứt lời, nàng nắm lấy tay Lý Hi Minh, ôn hòa hỏi:

"Hi Minh đã có lò luyện đan vừa tay chưa?"

Lý Hi Minh hơi sững sờ, nhìn Lý Uyên Giao ở bên cạnh khẽ gật đầu, lúc này mới nói:

"Thưa tiền bối, đã có rồi."

Lò đan của Lý gia chính là lò đan mà Lý Thông Nhai năm đó đã lấy từ nhà khác khi trấn Trung Châu bị phá hủy, nó tương đương với cấp bậc Luyện Khí. Lúc đó, Lý gia còn nhỏ yếu, Lý Thông Nhai sợ bảo vật vô tội hoài bích có tội nên đã cất giấu đi nhiều năm.

Hiện tại căn cơ Lý gia vững chắc, cũng có đan sĩ nên lúc này mới dám lấy ra, chỉ một số ít người thân cận trong gia tộc biết chuyện này.

Lời vừa nói ra, Viên Thoan dừng lại một chút, xoa xoa chiếc túi trữ vật bên hông, linh thức cảm nhận chiếc lò đan màu xanh bên trong, trong lòng không biết nên cười hay khóc, thầm nghĩ:

“Hỏng rồi, lần này phải mất một phần nhân tình cho Vân Đan Phong..."

Dù sao Lý gia cũng mới thành lập chưa đến trăm năm nên Viên Thoan cũng không ngờ rằng, ngay cả lò luyện đan mà Lý gia cũng đã chuẩn bị xong. Nàng suy nghĩ một lúc rồi tháo viên ngọc châu màu xanh trên tay xuống, dùng dây đỏ buộc nó lại rồi đeo lên cổ tay Lý Hi Minh, cười nói:

"Coi như đây là quà gặp mặt của ta tặng cho Minh nhi!"

Lý Uyên Giao vừa nhìn đã biết ngọc châu này không phải là vật tầm thường, trong lòng mừng thầm nhưng ngoài miệng lại khách khí nói:

"Phong chủ! Chuyện này làm sao mà được!"

"Ôi chao!"

Viên Thoan cười khanh khách nhìn về phía Lý Hi Minh, khuôn mặt non nớt nhưng đầy nghiêm túc của cậu khiến nàng càng thích thú, nàng nói:

"Vật này chính là bảo vật hộ thân của ta khi ta còn là Luyện Khí sĩ, nó gọi là [Thanh Tuyên]. Sau nhiều năm tôi luyện cùng pháp môn của ta, nó đã có chút thần diệu, có thể hóa thành ưng, chó, hổ, hoặc hươu, rất có linh ý, là một pháp khí tốt từ cảnh giới Thai Tức đến Luyện Khí."

"Bây giờ ta đã thành tựu tiên cơ, lại dùng Thanh Tuyên Nhạc để dưỡng thêm hai năm, khiến nó càng thêm kỳ diệu. Thanh Tuyên Nhạc và vật này có nhiều điểm trùng lặp, ta không còn cần dùng đến nữa, nên tặng lại cho Minh nhi!"

Lý Uyên Giao đương nhiên nhận ra, Viên Thoan vốn muốn tặng lò luyện đan để trả lại nhân tình nhưng bây giờ lại đổi thành ngọc châu này, có thể nói giá trị tương đương với lò luyện đan. Pháp khí như lò luyện đan vốn là có tiền cũng không mua được, thế mà ngọc châu này lại có thể thay thế, chắc chắn nó không tầm thường. Lúc này hắn nói:

"Mau tạ ơn tiên sư."

"Đa tạ tiền bối!"

Lý Hi Minh nghiêm túc đáp, Viên Thoan gật đầu, giơ tay phải lên, phát ra một luồng ánh sáng màu trắng nhạt, bao trùm toàn bộ không gian, cô lập bên trong và bên ngoài, rồi mới nghiêm mặt nói:

"Quý tộc có biết về ma tai loạn lạc không?"

Lý Uyên Giao lập tức trở nên nghiêm túc, Lý Uyên Bình cùng Lý Hi Trân và mấy người bên cạnh cũng vểnh tai lên. Lý Uyên Giao đáp:

"Nhà ta ở phía bắc cũng có nghe nói qua, Giang Nhạn kia đã làm vô số chuyện ác, đi khắp nơi truyền bá về ma đạo. Khiến nhiều người bị lôi kéo vào con đường ma đạo, nhất là ở phía Nam, tình hình càng thêm khốc liệt..."

"Không sai."

Viên Thoan gật gật đầu, thấp giọng nói:

"Mặc dù Giang Nhạn đối nghịch với Thanh... Tông ta, nhưng ta chắc chắn đạo hắn tu luyện là Vu Thuật đạo thống tuyệt đối không phải ma đạo như lời đồn đại. Hơn nữa, hắn đã mất tích nhiều năm, tai họa ma đạo có lẽ là do nguyên nhân khác."

"Ý của tiền bối là..."

Lý Uyên Giao khẽ nhíu mày, đáp:

"Ma tai Việt Quốc là do một người khác cố ý truyền bá ma đạo... Trong tông có ai đi trấn áp và tiêu diệt không?"

Sắc mặt Viên Thoan lộ ra vẻ bối rối, nhẹ giọng nói:

"Chưa từng có, nhưng giữa các phong đều có những lo lắng. Họ chỉ sợ nếu bỏ mặc ma tai thì sẽ dẫn tới bi kịch Bình Minh Tân lại một lần nữa xuất hiện."

Trận đại chiến Tiên Ma năm đó chính là cuộc đại chiến ở Bình Minh Tân, đánh cho thiên băng địa hủy, núi sông chôn vùi, Thần Châu thất thủ, tiên đạo mất quyền kiểm soát phương Bắc , dẫn đến việc các tộc Hồ Cát kéo về phía Nam, Phật giáo phát triển mạnh mẽ, dẫn đến tình hình như hiện nay.

Lý Uyên Giao im lặng gật đầu, trong lòng hiểu rõ, Viên Thoan dặn dò:

"Gần đây, gia tộc ta liên tục phát hiện dấu vết của ma tu ở Khuẩn Lâm Nguyên, ngay cả Luyện Khí cũng mất đi hai người, xem ra là càng ngày càng nghiêm trọng, nó đang lan dần về phương bắc, kính xin quý tộc lưu ý một chút."

"Đa tạ tiền bối nhắc nhở!"

Nhìn Lý Uyên Giao cung kính trả lời, xem ra hắn đã để việc này trong lòng. Trên ngón tay trắng nõn của Viên Thoan hiện lên một luồng ánh sáng màu xanh, khi chạm đất liền hóa thành hai con hươu trắng, mắt mở to, đầu cúi xuống bất động.

Viên Thoan nhẹ giọng nói:

“Đồ nhi ngoan, theo ta về núi thôi!”

Lý Hi Trị vội vàng từ biệt cha mẹ và huynh đệ rồi bước lên con hươu trắng này.

Viên Thoan cũng nhẹ nhàng đáp xuống trên lưng hươu, nhẹ giọng nói:

“Nếu muốn gửi thư về tông môn thì đưa tới Viên gia là được, di trạch của tiền nhân cuối cùng cũng sẽ cạn kiệt, mong rằng ngươi sẽ chăm chỉ tu luyện.”

Giọng nói của nàng vang vọng, hai con hươu trắng đạp mây mà đi, để lại đám người ngẩng đầu nhìn, chỉ trong chốc lát liền không thấy dấu vết, Lý Uyên Bình rốt cuộc cũng mở miệng nói:

“[Thanh Tuyên Nhạc] quả thực là tiên gia khí tượng mười phần, không biết đó là loại tiên cơ nào!"

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều vui mừng vì mọi việc diễn ra suôn sẻ và những gì đã đạt được.. Lý Hi Tuấn tựa đầu đến bên cạnh Lý Hi Minh, hiếu kỳ nói:

"Ca ! Cho đệ xem pháp khí tốt của ca nào!"

Lý Hi Minh vội vàng gật đầu, vốn rất mong chờ nó, nhưng vì để thể hiện khí độ gia tộc nên vẫn luôn không lộ vẻ mặt vui mừng trước mặt Viên Thoan. Hiện tại, khi Viên Thoan đã rời đi, hai mắt lập tức sáng lên, sử dụng pháp lực đưa vào ngọc châu, ngọc châu kia hơi sáng lên rồi bỗng nhiên loé lên một luồng ánh sáng màu xanh, rơi xuống đất.

Luồng sáng xanh này khi chạm đất liền hóa thành một con hươu trắng đang quỳ gối, nhưng chỉ to bằng một con mèo, rất linh hoạt, mắt tròn nhìn người. Lý Hi Tuấn cười ha hả, leo lên cưỡi nó.

Nhưng con hươu linh động này không chịu nghe lời, lẩn trái lẩn phải, chạy trốn sau lưng Lý Hi Minh, Lý Hi Tuấn cười khúc khích, nắm lấy sừng hươu chơi đùa với nó, trong khi Lý Hi Minh cầm viên ngọc, mím môi cười.

"Thai Tức tầng một."

Lý Uyên Giao mặc một bộ đồ màu đen, linh thức khẽ quét qua linh hươu, thì thầm một câu, Lý Uyên Bình gật gật đầu, đáp:

“Chắc là có liên quan đến tu vi của người cầm châu.”

“Minh nhi!”

Lý Uyên Bình kêu to một tiếng, Lý Hi Minh vội vàng mang pháp châu này tới, lưu luyến không rời mà đưa tới tay Lý Uyên Giao. Lý Uyên Giao tiếp nhận pháp bảo [Thanh Tuyên] này, sau đó sử dụng pháp lực, mấy hơi sau nói:

"Có chút linh tính, đã nhận chủ rồi."

Vì là loại nhận chủ nên Lý Uyên Giao đã đặt ngọc châu vào lại trong tay Lý Hi Minh. Ánh mắt Lý Hi Minh đã sớm dính vào ngọc châu nên khi thấy thế thì nhất thời vui vẻ rồi buộc lại vào cổ tay.

Đám người tiểu bối Lý Hi Minh đều được đưa ra ngoài. Ngay sau đó, một số tộc binh tiến vào điện cạnh gác, hai người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, Lý Uyên Bình thấp giọng nói:

“Ma tai càng lúc càng gần, trước đó vài ngày ta cũng nhìn qua tình huống trong tộc, lúc này liền nói một chút với huynh trưởng.”

“Được.”

Lý Uyên Giao đáp lại xong liền thấy Lý Uyên Bình mở miệng nói:

“Trong tộc hiện nay có sáu tu sĩ Luyện Khí, huynh trưởng là Luyện Khí tầng thứ sáu, đại tỉ là Luyện Khí tầng thứ năm, cô phụ đã rời nhà đi, còn có cha là Luyện Khí tầng thứ ba, Quy Loan tẩu tử cùng mẫu thân Đậu thị là Luyện Khí tầng thứ nhất...”

“Ngoại trừ đích mạch thì chi mạch còn có một vị tu sĩ Luyện Khí, là Lý Vấn vừa mới đột phá, xuất thân từ Ngọc Đình Vệ, chuyên môn là bảo vệ.”

Hắn dừng một chút rồi nói với tộc binh bên dưới:

“Gọi Thiên Hộ vào.”

Người thủ hạ kia lên tiếng rồi cáo lui, Lý Uyên Bình tiếp tục nói:

“Điền Hữu Đạo, Điền Trọng Thanh, Từ Công Minh đều là Luyện Khí tầng thứ nhất, khách khanh An Chá Ngôn là Luyện Khí tầng bảy, còn có bảy tám tu sĩ tạp khí như Lý Thu Dương, Sơn Việt chiếm đa số, nếu gặp phải Luyện Khí Ma Tu chắc chắn sẽ phải chết...”

Lý Uyên Giao sau khi nghe xong, trầm giọng nói:

“Trừ cô phụ và phụ thân không ở nhà thì còn sáu vị Luyện Khí tiền kỳ, hai vị Luyện Khí trung kỳ, một vị Luyện Khí hậu kỳ.”

“Không sai.”

Lý Uyên Bình đáp lại, rồi thấy một người bước vào, người này to lớn vạm vỡ, khuôn mặt thô kệch, dáng người cao lớn. Hắn quỳ xuống trước mặt họ, giọng trầm trầm nói:

“Ngọc Đình Vệ Lý Vấn, bái kiến gia chủ cùng tộc thúc!”

Đãi ngộ của Ngọc Đình Vệ ngang hàng với Thiên Hộ, điều kiện tu luyện của Lý Vấn cũng gọi là sung túc nên đã nhanh chóng tu luyện được [Khấu Đình Túc Vệ Quyết], hiện tại hắn cũng mới chỉ hơn ba mươi tuổi.

Lý Uyên Bình vội kêu hắn đứng lên rồi giải thích với huynh trưởng:

"Người này những năm gần đây luôn bế quan đột phá, vì vậy huynh thấy mặt lạ lẫm cũng phải."

Lý Uyên Giao gật đầu, hỏi:

“Ngươi thuộc nhất mạch nào?”

Lý Vấn trầm giọng nói:

“Cao Tổ của tiểu nhân chính là thứ đệ của Mộc Điền lão tổ, là con trai út của Căn Thủy Tổ, thuộc chi thứ của tộc thứ tư..."

Nhìn thấy người đàn ông này mặt mày đầy vẻ tự hào, có vẻ rất quen thuộc, vừa đấm ngực vừa dõng dạc đọc một tràng dài. Lý Uyên Giao vừa buồn cười vừa nhức đầu, vội vàng ngắt lời:

“Ta hiểu rồi, thì ra là người của Thiên Tổ nhất mạch.”

Lý Vấn kiêu ngạo gật đầu, thấy hắn đọc trôi chảy như vậy, rõ ràng đây là câu hắn thường hay lặp lại. Lý Uyên Giao lấy từ trong túi trữ vật ra một bình đan dược, ném vào tay hắn, nhẹ nhàng nói:

"Coi như đây là quà gặp mặt từ tộc thúc."

“Đa tạ tộc thúc!”

Lý Vấn lại cúi đầu, cười hì hì lẩm bẩm một câu gì đó, sau đó lui xuống.


“Xem ra cũng thật thà chất phác.”

Lý Uyên Giao nhìn bóng lưng của hắn, thản nhiên nói. Lý Uyên Bình mặt tái nhợt, gật đầu, thầm nghĩ:

"Chi phụ tuy đông người, nhưng thiên phú lại không như ý, trong số rất đông đó cũng chỉ có hắn là khá hơn một chút, thậm chí chỉ có một tu sĩ Tạp Khí là cậu của Thu Dương."

"Ừ."

Lý Uyên Giao gật đầu, đặt chén ngọc lên bàn, đáp:

"Quả là có chút ít, e rằng sẽ lộ sơ hở."

Dù sao, đời nào của dòng chính Lý gia cũng xuất hiện linh khiếu tử, mỗi người đều có thiên phú tốt hơn người trước. Dòng dõi đông đảo, nhưng phàm nhân cũng nhiều, thế nên kéo theo tỉ lệ cao đến đáng sợ này giảm xuống một chút. Nhưng chi phụ thì lại quá yếu ớt, nhiều năm qua không xuất hiện thiên tài nào ra hồn, điều này không khỏi khiến những người có dã tâm sinh nghi ngờ.

"Ý của đệ là gì?"

Trong lòng Lý Uyên Bình sớm đã có tính toán nhưng vẫn nhìn về phía huynh trưởng Lý Uyên Giao. Thấy hắn hỏi, Lý Uyên Bình chậm rãi gật đầu, đáp:

“Xuống tay từ hai đầu. Chi mạch lấy tội danh cắt giảm hộ khẩu, cổ vũ tu sĩ ở rể cải họ. Chủ mạch thì mở rộng ra nhiều nhánh làm phong phú dân... Những năm gần đây tiểu đệ vẫn đang âm thầm giải quyết những chuyện này."

Lý Uyên Bình dừng lại, vẻ mặt có chút âm trầm, giải thích:

"Việc hủy bỏ tông miếu là chuyện lớn, đánh đúng vào nỗi đau của chi phụ, còn đau hơn cả việc cải họ thành họ Diệp, tách chi phụ ra khỏi tộc. Nếu làm không khéo, không phải chỉ là cải họ, mà còn là cái chết. Cần phải làm từ từ."

Lý Uyên Giao gật đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Uyên Bình, thấp giọng nói:

“Ta cũng có một biện pháp tốt.”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

Lý Uyên Bình ngẩng đầu nhìn. Lý Uyên Giao mở miệng nói:

“Hiện giờ trong chi mạch có rất nhiều kẻ phong lưu và vô lại. Mặc dù chính viện có rất nhiều tu sĩ nhưng cũng không thể mỗi ngày đều tốn thời gian tu hành để kiểm soát tộc nhân, nên dần dần có chút lực bất tòng tâm. Còn có mấy tên ngu xuẩn bị họ khác chơi đùa .”

Giọng nói của hắn trầm thấp, phiêu phiêu đãng đãng trên không trung:

"Nếu có một trận chiến lớn, theo quy tắc sẽ chia các đệ tử trong tộc thành binh sĩ và tướng quân, chọn lọc giữ lại người tốt, chắc chắn có thể giúp gia tộc ta thanh lọc từ trên xuống dưới, giảm bớt gánh nặng."

Thời niên thiếu của Lý Uyên Giao chinh chiến sa trường, tại Sơn Việt giết vô số người. Khi đó, Lý Uyên Bình còn chưa sinh ra. Đợi đến lúc sinh ra rồi, thì Lý Uyên Giao đã thu lại tính tình, ngày đêm cùng hắn nói chuyện, không thấy hung thái gì.

Hôm nay, nghe xong lời này, mới hiểu được vì sao năm xưa cha Lý Huyền Tuyên luôn nhắc Lý Uyên Giao sát tính quá nặng. Yên lặng hít một hơi, hỏi:

“Cùng nhà ai đại chiến?”

“Cũng chưa chắc là đại chiến, chẳng qua là ý nghĩ mà thôi.”

Lý Uyên Giao cười ha hả, cười khanh khách nhìn chằm chằm vào thư của Đông Sơn Việt trên bàn, ôn hòa nói:

“Đông Sơn Việt hiện giờ cũng bị quý tộc chiếm cứ. Năm đó cần những quý tộc này kiểm soát Sa Ma Lý, nhưng hiện giờ Điền gia đã thành sự, giữ bọn họ lại chẳng qua là tham ô linh vật, chiếm cứ linh điền mà thôi.”

Hắn nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói:

“Một là sâu bọ trong tộc, hai là quý tộc Sơn Việt. Trước khi ma tai đến, nhất định phải xử lý sạch sẽ hai chuyện này để ngừa sau này khi gia tộc suy yếu sẽ bọn sâu mọt này sẽ ngày càng lớn mạnh.”

------------------

Tiêu gia, Hàm Ưu phong.

Nước trong hồ lạnh nhẹ nhàng gợn sóng, linh thảo bên bờ cong queo mọc lên. Tiêu Sơ Đình từ trong Thái Hư đạp mây đi ra, ngồi xuống trên tảng đá cao nhất.

"Thượng vu hạ huyết Tam Cửu Tính, quả thật là tráng lệ."

Tiêu Sơ Đình vuốt râu, trong lòng tràn đầy cảm khái. Đạo kim quang kia chớp động trọn vẹn hơn mười hơi thở ở trong Thái Hư, toàn bộ Tử Phủ của Ngô Việt đều bị kinh động, trong lòng tràn đầy cảm xúc khi nhìn thấy cảnh tượng kim tính hiếm thấy, trăm năm chưa thấy được này.

“Dù sao Khánh Tế Phương cũng còn trẻ, suy bụng ta ra bụng người, thật sự cho rằng những Tử Phủ này bất kể rơi vào tình huống nào cũng đều tham sống sợ chết, sẽ khuất phục Trường Hoài Sơn bọn hắn.”

Ngẫm lại bộ dạng kinh hãi của Khánh Tế Phương khi bị Thượng Vu Kim Tính đụng tới, trong lòng Tiêu Sơ Đình có chút thoải mái.

“Giang Bá Thanh... Từ khi Đoan Mộc Khuê ngã xuống, Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn mất đi tung tích, hắn tự biết mình không còn nhiều thời gian nữa... chỉ là không cam lòng, nên vẫn phải thử một lần mới chịu chết..."

Năm đó Giang Bá Thanh đứng trong hư không Thái Hư của Lê Hạ quận, khí tức có thể so với Tử Phủ đỉnh phong dọa một đám Tử Phủ của Thanh Trì Tông không biết phải làm sao mà trơ mắt nhìn Giang Bá Thanh giật dây đùa nghịch mọi người như con rối, không có một người nào dám lên tiếng.

Nhìn lại ngày hôm nay, hắn lẩn trốn dưới sự cai trị của Thanh Trì Tông hơn mười năm, bị ép đến mức tự tổn thương Kim Tính đoạt xác, lưu lạc khắp nơi, cuối cùng phải hy sinh tính mạng, nhưng chỉ có thể làm trọng thương một kẻ hậu bối, thật đáng tiếc.

"Cũng là hắn xui xẻo, khi Đoan Mộc Khuê ngã xuống cũng là lúc hắn hết tuổi thọ mà chết, liền trở thành mục tiêu của mọi người, không có cơ hội chuyển sinh..."

Hắn lấy cần câu ngọc trắng ra, đặt ở trên tảng đá, vừa chuẩn bị kích hoạt thần thông nhìn xem gần đây có vật gì tốt thì bên tai liền vang lên một giọng nói ôn hoà:

“Cung nghênh lão tổ về núi, Nguyên Tư đến bái kiến!”


Trên mặt Tiêu Sơ Đình hiện ra một tia bất đắc dĩ,tránh đi tránh lại cuối cùng vẫn bị Tiêu Nguyên Tư bắt gặp, giọng trầm nói:

"Lên đây đi!"

Không bao lâu, Tiêu Nguyên Tư một thân áo trắng, khắp cả người đều là mùi thuốc bay lên, xem ra là vừa luyện xong một lò đan dược, ngồi xuống trước mặt Tiêu Sơ Đình, cung kính nói:

“Nguyên Tư bái kiến lão tổ, chúc mừng lão tổ thần thông đại thành!”

Tiêu Sơ Đình nhìn bộ dáng lễ phép cứng nhắc của hắn, nhịn không được buồn bực cười, hỏi:

“Có phải vì chuyện của Lý Thông Nhai mà đến không?”

"Lão tổ tinh mắt hơn người, Nguyên Tư khâm phục!"

Tiêu Nguyên Tư cung kính đứng đó, Tiêu Sơ Đình đành phải thả cần câu trong tay xuống, giọng không mấy thiện cảm khuyên nhủ:

"Ta đã cố gắng hết sức rồi! Mệnh số của Lý Thông Nhai đã được định đoạt, các Tử Phủ đã đẩy hắn đến nơi đó, không phải do một mình ta có thể thay đổi."

Sau khi nói rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện Nộ Ma Ha, Tiêu Sơ Đình lúc này mới nói:

“Ta đã toàn lực kích thích mệnh số, mệnh số của Lý Thông Nhai đã không thể sửa đổi , nên chỉ có thể mượn hắn để tranh thủ thêm chút lợi ích.. Tiêu gia ta cùng nhà hắn có chút thân thiết nhưng cũng không đến mức vì hắn mà đắc tội một đám Tử Phủ, phá hư kế hoạch nhiều năm của mọi người.”

Tiêu Nguyên Tư nghe xong nguyên nhân hậu quả thì ngực trở nên có chút khó chịu, nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Vì sao lại là Lý Thông Nhai?”

Tiêu Sơ Đình cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói:

“Có lẽ là mệnh số của hắn vừa thơm vừa đẹp, có lẽ vị trí của hắn là ở biên giới nam bắc, tiện lợi cho việc điều chỉnh, có lẽ hắn vốn là tài liệu mà Nộ Ma Ha chuẩn bị từ nhiều năm trước...”

( P/s : ở đây có thể hiểu khi Lý Thông Nhai thụ lục thì đã định sẵn số mệnh , thụ lục nôm na như số mệnh gắn trên người, là một loại buff nhưng cũng là gánh nặng )

Tiêu Sơ Đình dừng lại một chút, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm đó tại Thái Hư, âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng:

“Có lẽ không phải dùng Lý Thông Nhai để làm mồi câu Ma Ha... Mà là thử dò xét sự tồn tại khác...”

Tiêu Sơ Đình nhìn bộ dáng Tiêu Nguyên Tư im lặng, lắc đầu, thở dài:

"Chỉ tiếc là Lưu Trường Điệt tên ngu ngốc đó chạy lung tung, từ phía đông chạy đến phía tây, từ phía tây chạy đến phía nam, hắn hận không thể đặt chân lên khắp đất nước Việt, khiến mệnh số liên kết lại với nhau thành một mớ hỗn độn, không thể tính toán ra cái gì."

"Đếm xem... số Tử Phủ ở Giang Nam muốn tát hắn một phát cho chết đã lên đến hai con số, đi đến phía đông thì bị mắng phía đông, đi đến phía tây thì bị chửi phía tây, ai nấy đều bực bội nhưng vẫn cố gắng kiềm chế."

Tiêu Sơ Đình cười khùng khục, như thể nghĩ đến điều gì đó buồn cười lắm, khiến Tiêu Nguyên Tư mơ hồ, chỉ nghe thấy vài chữ "Lưu Trường Điệt", nhưng không hiểu chuyện gì.

 

 

P/s : Ở đây chúng ta lầm tưởng Lưu Trường Điệt là người tái sinh, qua chương này có thể thấy hẳn là không phải, Có thể là quân cờ của một đám Tử Phủ đang âm mưu gì đó.......