Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 334: Khách từ phương xa



 

 

Lý Ký Man cưỡi ngựa tới Lê Kính trấn, sau đó nằm trong xe ngựa trở về thành Ô Đồ , tại tộc chính viện của Lý gia,người thực thi hình phạt là một tu sĩ Thai Tức, dù Lý Ký Man có tu vi nhưng cũng không thoát được, bị đánh đến nỗi da tróc thịt bong.

Các lão nhân nghiêm khắc của tộc chính viện đã bàn bạc với nhau và đưa ra nhận định "Lơ là trách nhiệm, dung túng họ tộc ." Điều này không chỉ khiến Lý Ký Man bị đánh bảy mươi roi, mà còn làm mất mặt hắn trước mọi người.

Người nhà họ Điền tất nhiên cũng đến tộc viện xin lỗi. Điền Trọng Thanh liên tục xin lỗi, Lý Ký Man bề ngoài cười xòa bỏ qua, nhưng Điền Trọng Thanh vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Mà ở đầu kia của chính viện và trung điện, Lý Uyên Bình tuy rằng chưa hề đưa ra bất cứ chỉ thị gì đối với nhà bọn họ nhưng vẫn khiến bọn họ đứng ngồi không yên.

Điền Trọng Thanh thân là gia chủ Điền thị ở trung tâm cơn bão nên khi nghe được, niềm vui thăng cấp Luyện Khí đã biến mất không thấy tăm hơi, suốt đêm đi xe trở về Đông Sơn Việt, giận đến mức bị đập tung đồ đạc ở khắp viện, hắn còn phải ngăn cản bá phụ Điền Hữu Đạo không tát chết Điền Vinh .

“Cút xuống dưới! Nghiệt súc!”

Điền Hữu Đạo hét to một tiếng, Điền Vinh mặt xám xịt ôm gò má sưng phù đi xuống, lúc này Điền Trọng Thanh mới buông tay lão nhân ra, trong lòng thực ra không muốn cản Điền Hữu Đạo , muốn để ông đánh chết hắn cho xong chuyện...

Nhưng khi lão nhân chỉ tát cho Điền Vinh lảo đảo, Điền Trọng Thanh liền hiểu được bá phụ vẫn thương xót đứa con trai duy nhất này nên đã cùng hắn diễn cho xong vở kịch này, hắn trầm giọng nói:

“Bá phụ... Phải làm sao bây giờ!”

Điền Hữu Đạo là người gắn bó với Lý gia lâu nhất, từ Thai Tức đến Luyện Khí, bối phận trong tộc đều rất lớn, nghe vậy thở dài một hơi, buồn bực nói:

“Lý Ký Man lòng dạ hẹp hòi, vốn bất mãn với nhà ta, bây giờ xảy ra chuyện này lại kết thù lớn rồi...”

Hai thúc cháu đều là tu sĩ Luyện Khí, Điền gia là gia tộc có thế lực lớn nhất dưới trướng Lý gia nên luôn luôn cẩn thẩn, cũng chưa từng nghĩ tới, khi Điền Trọng Thanh bế quan, Điền Hữu Đạo ra ngoài, Điền Vinh lại bỏ trốn gây ra hậu quả xấu như vậy.

Điền Trọng Thanh thở dài, thấp giọng nói:

“Rõ ràng là đã dặn dò trước rồi, sao lại để hắn chạy ra ngoài, bây giờ Lý Ký Man được rất nhiều quý tộc Sơn Việt ủng hộ... Nếu sau này có biến cố gì..."

Điền Hữu Đạo ngồi xuống, hắn đã hơn bảy mươi tuổi đã từng trải nhiều chuyện, vuốt râu trầm ngâm tính toán, nói:

“Việc này có chút kỳ quặc, đợi ta đi hỏi gia chủ cho rõ ràng, nếu như trong tộc muốn làm gì thì chúng ta phối hợp là được!”

Điền Hữu Đạo dù sao cũng là bá phụ của Lý Huyền Phong, bối phận trong nhà rất lớn nên có tư cách nói lời này. Điền Trọng Thanh thấy thế không nhịn được mà âm thầm thở dài:

"Trong tộc chỉ có bá phụ mới có thể nói lời này..."

"Trọng Thanh!"

Điền Hữu Đạo khẽ gọi, Điền Trọng Thanh vội ngẩng đầu lên, hai thúc cháu liếc nhìn nhau, mặt Điền Hữu Đạo tràn đầy vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói:

"Nói đến việc này... Hiện tại nhà ta có được uy thế như vậy, nhìn thì có vẻ như là do hai thúc cháu ta trước sau đột phá Luyện Khí, Điền thị có nhiều người có linh khiếu xuất hiện làm trụ cột vững vàng, được chủ gia tín nhiệm cho kiểm soát Sơn Việt, thế nhưng Trọng Thanh..."

Hắn nhìn cháu trai, thấp giọng nói:

"Ngươi phải biết, uy thế và quyền lực của gia tộc ta, chỉ dựa vào một mình ta mà thôi!"

Điền Trọng Thanh gật đầu, hiện tại hắn đã thành gia lập nghiệp nhiều năm, con cháu rất nhiều nên cũng trưởng thành hơn rất nhiều, buồn bực nói:

"Nhâm thị và Đậu thị thuộc bá mạch, hiện tại có Hi Minh công tử tài khoa có thể đi theo, Liễu thị đã suy tàn, Từ thị một lòng muốn ở trong quân doanh, không dính vào ai, cũng không có gì đáng lo."

"Còn Điền thị ta..."

Điền Hữu Đạo chính là bá phụ của Lý Huyền Phong, Điền gia luôn luôn lấy thúc mạch làm đầu nhưng hết lần này tới lần khác Lý Huyền Phong đi tới Nam Cương Ỷ Sơn Thành, hiện tại lại không có con nối dòng, chính vì chuyện này mà đã khiến Điền gia không còn chỗ dựa.

Lý Huyền Phong nói là đi Ỷ Sơn thành đóng quân nhưng từ trước tới nay, những người đến thành này có mấy người là trở về được, mọi người không nói nhưng trong lòng đã coi như hắn sẽ không về được, những người còn lại thì không có cảm giác gì nhưng trong lòng Điền thị lại âm thầm bồn chồn.

"Không sai."

Điền Hữu Đạo lắc đầu, đáp:

"Ta chỉ sợ ngày nào đó ta gặp phải bất trắc, Điền thị sẽ tan nát giống như Liễu thị."

Điền Trọng Thanh do dự một lát rồi thấp giọng nói:

"Bá phụ, ngài xem... Đại công tử thì như thế nào?"

Lý gia đời này có Lý Hi Trân là lớn nhất, là Đại công tử, Lý Hi Trị thứ ba, Lý Hi Minh và Lý Hi Tuấn lần lượt là thứ bảy và thứ tám, còn lại còn có một người con gái và ba người con trai đều là phàm nhân nên đã bị đưa xuống núi.

Lý Hi Trân hiện đang phụ trách công việc ở Sơn Việt, xem như là công tử duy nhất xuống núi quản lý công việc của Lý gia, thuộc trọng mạch Lý Thông Nhai. Điền Trọng Thanh có tiếp xúc nhiều với hắn nên hiểu rõ, giải thích:

"Đại công tử là người độ lượng, hào phóng và thân thiện, nếu nhà họ Điền gả con gái làm thiếp, ta lại hết lòng kết giao, thì có thể tìm được chỗ dựa lớn."

"Trọng mạch đã sa sút một thời gian, nếu không có mẫu tộc (gia tộc bên ngoại) giúp đỡ thì đó thật sự là lựa chọn tốt nhất!"

Điền Hữu Đạo nhấp một ngụm trà, đáp:

"Ngươi hãy thử một lần, trước tiên xây dựng mối quan hệ tốt, ta thấy cậu ấy độ lượng nhưng thiếu cứng rắn, là người dễ để đi theo, nếu được cậu ấy tin tưởng, sẽ không lo lắng gì trong vài thế hệ."

────

Trong đại điện, Lý Uyên Bình mặc cẩm bào, khoanh chân ngồi, chiếc nệm dưới thân loé lên những luồng ánh sáng trắng trợ giúp hắn tiến hành ngưng thần, tránh bị quấy rầy.

"Gia chủ! Thư từ phía tây gửi tới."

Tộc binh đi lên khẽ gọi một tiếng, thấy Lý Uyên Bình đang tu luyện trong đại điện, nhất thời không dám tiến lên.

Gần đây Lý Uyên Bình rất ít khi được thoải mái, hắn cũng có thời gian rảnh rỗi để tu luyện, tuy rằng hiệu quả rất ít nhưng có còn hơn không.

"Mang lên đi."

Lý Uyên Bình thở ra một hơi, đưa tay cầm lấy bức thư, sử dụng pháp quyết đặc biệt mở mật thư ra, đọc:

"Đông Hà đã đến sa mạc phía tây, nơi đây gọi là Cốc Yên đại mạc, hai người tùy tùng đều nghe lời không có việc gì, nơi này có nhiều cửa ải, chúng ta ở lại trong Cốc Yên miếu thuộc Kim Vũ Tông, ba người hợp lực, bảy năm là có thể thu được khí về."

"Tốt lắm!"

Thấy phía tây có cách thu thập được [Kim Dương Hoàng Nguyên], Lý Uyên Bình nhất thời mừng rỡ, nhìn mật thư trong tay, nghi ngờ nói:

"Thư này đến từ đâu?"

"Bẩm gia chủ."

Tộc binh kia trả lời:

"Là do các thương nhân tạp khí trên đường mang tới."

Lý Uyên Bình giật mình gật đầu, lấy bút mực viết một chữ "tốt", lại viết chút lời động viên cùng cảm tạ, dùng pháp ấn của mình phong ấn rồi ném vào trong tay Đậu Ấp:

"Thưởng cho hắn chút linh mễ để hắn mang về."

Thật ra việc liên lạc không cần phiền phức như vậy. Từ thời thượng cổ đã có một loại truyền âm phù, chỉ là sau đó không biết tại sao loại phù này mất đi hiệu lực, hoặc là giá vô cùng đắt nên ít người có thể mua dùng.

Thu lại suy nghĩ, Lý Uyên Bình đem lực chú ý đặt vào chuyện trong nhà.

"Sơn Việt thì dễ xử lý."

Trước đó vài ngày, Lý Uyên Giao đã đề cập tới chuyện này với Lý Uyên Bình, sau đó không lâu liền về núi tu hành. Lý Uyên Bình thì một lòng tập trung vào việc giải quyết hai chuyện này.

Lý Uyên Bình đã sớm bất mãn với Sơn Việt nên đã âm thầm sắp xếp, chỉ là trong tộc có một đám con cháu khiến cho Lý Uyên Bình rất đau đầu.

"Thật giống như lời huynh trưởng... Tìm đâu ra đây..."


Lý Uyên Bình điều chỉnh lại các bức thư trên bàn và viết ra các thông tin tình báo về một số gia tộc xung quanh.

Úc gia gần đây không có động tĩnh gì, Úc Mộ Cao đang tập trung vào việc tái tổ chức tông tộc, hôm nay giết một nhóm, ngày mai thả một nhóm. Các huynh đệ của hắn dù có đông đúc và mạnh mẽ nhưng cũng không đấu lại, ngày ngày bị xem như những con dê để giết.

"Thật sự dám giết..." Lý Uyên Bình nhìn vào danh sách mà mím môi. Úc Mộ Cao giết nhiều người như vậy đã để lại nhiều mối nguy tiềm ẩn. Hắn lắc đầu, nghĩ về các gia tộc ở bờ phía đông.

Các gia tộc ở bờ phía đông có hơn mười nhà nằm rải rác khắp nơi. Mặc dù phần lớn chỉ là tiểu tộc tu luyện khí Thai Tức, nhưng họ lại có nhiều mối liên kết phức tạp, nên không ai dám động vào.

Bờ bắc và bờ đông của Vọng Nguyệt Hồ từng là địa bàn của Thang Kim môn. Các gia tộc ở bờ đông có mối liên hệ chặt chẽ với Thang Kim môn, dù hiện tại Thang Kim môn đã suy yếu và từ bỏ khu vực này, nhưng vẫn còn giữ một chút nhân tình. Đây là lý do thứ nhất.

Lý do thứ hai là các gia tộc ở bờ đông nắm giữ vài bảo địa như mạch khoáng và linh tuyền, nhưng chúng đã bị Tiêu gia ở phía tây chiếm lấy. Tiêu gia sử dụng danh nghĩa khách khanh để trấn giữ, duy trì thế cục và kiếm lời.

Việc này vốn dĩ không nên xảy ra, nhưng tông Thanh Trì làm ngơ, nhà họ Tiêu muốn thấy tình trạng rời rạc này nên cứ duy trì năm này qua năm khác.

Huống chi, Vọng Nguyệt Hồ nằm sát Tiêu gia, là khu vực tiếp giáp giữa các gia tộc lớn. Phía bắc giáp với Thang Kim Môn, phía nam giáp với Lý gia Đinh gia, khắp nơi đều có thế lực tranh đua, rất nhạy cảm.

Chính những yếu tố này đã giúp các gia tộc ở bờ đông không có thay đổi lớn trong suốt trăm năm qua. Khi Tưởng gia hưng thịnh, họ cung phụng Tưởng gia. Khi Úc gia xưng bá, họ cung phụng Úc gia. Giờ đây Úc gia suy tàn, bờ hồ giống như một cái vạc ba chân, đang tìm chỗ dựa.

"Khi phường thị bị phá hủy và Úc gia suy tàn, nhà ta cũng có cơ hội nhận lễ vật từ mấy gia tộc. Nhưng lúc đó nhân lực không đủ nên muốn giấu tài, không muốn chen chân vào, dẫn đến bỏ lỡ cơ hội."

Lý Uyên Bình suy nghĩ một hồi, trong lòng cảm thấy xúc động, thầm nghĩ: "Hiện tại nhà ta đang rất thiếu tiền. Nếu có thể tham gia vào, thứ nhất là có thể nhận được chút cung phụng, thứ hai là cũng có thể nâng đỡ một ít thế lực ở bờ đông..."

Lý Uyên Bình xem xét khả năng của việc này, bèn gọi Đậu Ấp ở phía dưới:

"Đến chính viện của tộc lấy cho ta một phần tình báo về các gia tộc ở bờ đông."

Đậu Ấp gật đầu, vội vàng đi xuống. Không ngờ một người khác cũng chạy lên như thế, cung kính nói:

"Bẩm gia chủ! Trên đường có tu sĩ cầu kiến!"

"Tu sĩ trên đường?" Lý Uyên Bình hơi giật mình, biết rằng những người được báo cáo đến đại điện này thường không đơn giản, liền hỏi:

"Tu vi như thế nào? Có chuyện gì cần nhờ giúp đỡ không?"

Tên tộc binh cấp dưới há to miệng, đáp:

"Theo An khách khanh nói, người này có lẽ không phải là tu sĩ tu theo đường Tử Phủ Kim Đan, mặc áo đạo bào tay thêu, trông như một thiếu niên, nói rằng khí thế của mình vượt xa cảnh giới Trúc Cơ, còn về việc gì, thì phải gặp gia chủ ngài mới chịu nói."

An Chá Ngôn năm đó cũng từng gặp qua Vu Tiêu Quý và Lý Thông Nhai, đại khái có thể đoán được thực lực của tu sĩ Trúc Cơ. Việc người này vượt qua Trúc Cơ làm Lý Uyên Bình không khỏi nghiêm túc.

"Không phải tu sĩ thuộc hệ phái Tử Phủ Kim Đan? Muốn gặp ta?" Lý Uyên Bình giật mình, trầm giọng nói: "Đi nhắc nhở Giao ca, gọi... Không cần gọi hắn tới đây, để hắn ở trên núi quan sát... Để đám người An khách khanh tới... Phòng trường hợp người này đột nhiên gây loạn."

Sắc mặt Lý Uyên Bình có chút khó coi. Từ trước đến nay, hắn chán ghét nhất là loại phiền toái ngoài dự liệu này. Mặc dù đối phương đến cửa rất quy củ lễ phép, nhưng với tu vi đã vượt qua Trúc Cơ, nếu thật sự gây rối thì Lý gia khó mà đối phó được.

"Đáng chết!" Hắn ta nghiến răng tỏ vẻ bất mãn, rồi thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Mời hắn đi thiên điện chờ một chút."

"Vâng!" Đám người Đậu Ấp cúi đầu rút lui, Lý Uyên Bình lúc này mới ngồi trở lại ghế, âm thầm nói: "Nhìn qua không phải là thích tu nhưng khó có thể khẳng định hắn là yêu ma biến hình mà thành... Có lẽ là ma tu... Nhà ta chưa từng thấy qua ma tu Giang Nam, chỉ nghe nói bề ngoài không khác gì người thường, chỉ sợ nhìn rồi cũng không nhận ra."

Hắn đi xuống hai bước, dù sao cũng là cấp bậc Trúc Cơ đến bái phỏng, Lý gia hiện giờ cũng chỉ có hắn có đủ tư cách, lại không đến mức để người ta nổi giận mà gây ra thiệt hại lớn.

"Lúc này không nên rụt rè, không thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, sẽ không ổn, đi ra gặp hắn."

Lý Uyên Bình đi đến trước điện, bước chân nhẹ nhàng, mới đi đến hành lang gấp khúc liền thấy Lý Vấn với vẻ mặt thật thà, một tay cầm quả dưa chuột to như đầu người, không nói tiếng nào.

Lý Uyên Bình nhìn thân hình như núi của hắn, cảm thấy an toàn hơn vài phần, cười nói: "Thật là một tên ngốc!"

"Ha ha." Lý Vấn cười bâng quơ. Khi Lý Uyên Bình đến trước thiên điện, nhẹ giọng nói: "Không cần đi theo vào, chờ ở bên ngoài là được."

Dù sao, sự chênh lệch giữa Trúc Cơ và Luyện Khí quá lớn. Dựa theo miêu tả của An Chá Ngôn, Lý Vấn chẳng những không làm được gì mà còn lộ ra sự lo lắng trong lòng mình.

Thấy Lý Vấn ngẩn ngơ đáp ứng, Lý Uyên Bình đẩy cửa đi vào.

Sân bên trong đơn giản mộc mạc, chỉ có vài cái bàn gỗ, bên cạnh một chiếc bàn nhỏ là một thiếu niên đang ngồi, đầu đội đạo quán, khuôn mặt bình thường, trên đùi đặt một thanh kiếm trông giống như kiếm đào.

Nhìn cậu ta trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc một chiếc đạo bào bình thường, tay áo thêu hoa văn vàng, nhìn không rõ thuộc phong cách vùng nào, thanh kiếm đào trên tay cũng bình thường, không giống như bảo vật gì.

"Tu sĩ Trúc Cơ hai mươi tuổi?"

Trong lòng Lý Uyên Bình đã định rằng người này dùng huyễn thuật để che giấu bề ngoài nên càng thêm cảnh giác.

"Lý gia cung nghênh tiền bối đại giá, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?" Lý Uyên Bình tiến lên một bước, bày ra nụ cười, không kiêu ngạo không nịnh nọt, nhẹ giọng hỏi.

"Ra mắt gia chủ! Tại hạ xuất thân từ Triệu Quốc, Y Hoa quận, tên là Vương Tầm! Gia chủ khách khí!" Tu sĩ này phản ứng rất nhanh, thoáng chốc từ bên cạnh bàn đứng lên, chuôi kiếm gỗ đào trên đầu gối nhảy lộn nhào trên không trung, nhẹ nhàng lơ lửng. Vương Tầm dường như không nhận ra, khách khí trả lời.

Nhìn qua ngữ khí và cách trả lời của người này, Lý Uyên Bình cảm thấy yên tâm hơn, ánh mắt lướt qua thanh kiếm gỗ đào không tì vết kia, cười nói: "Hóa ra là khách của nước Triệu! Tại hạ là Lý Uyên Bình, không tiếp đón từ xa, mong được thứ lỗi."

"Không dám."

Vương Tầm thấy Lý Uyên Bình không ngồi vào ghế trên, mà ngồi xuống ở bên cạnh mình, rõ ràng là đã nể mặt mình, sắc mặt căng thẳng lập tức thả lỏng, cũng ngồi xuống theo.

Nhìn thấy các phản ứng của thiếu niên trước mặt không giống như giả tạo, gánh nặng trong lòng Lý Uyên Bình lập tức vơi đi ba phần, càng trở nên thoải mái hơn, nhẹ nhàng nói:

"Dâng trà!"

Người hầu phía dưới đem trà lên trước mặt hai người rồi vội vàng lui xuống. Lý Uyên Bình nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của thiếu niên trước mặt, không dám lơ là cảnh giác, ôn hòa nói: "Xin hỏi tiền bối... xuất thân từ đâu? Có gì muốn nhờ? Nếu nhà ta đủ khả năng, nhất định sẽ giúp."

Thiếu niên này có lẽ không thường xuyên giao tiếp với thế tục, nên dù nói nhiều như vậy vẫn chưa nói ra xuất thân của mình. Lý Uyên Bình hỏi xuất thân chính là muốn biết hắn có thuộc tông môn đại tộc nào không, dễ ứng đối hay không.

Vừa cười vừa hỏi, Lý Uyên Bình vừa cầm bình ngọc rót trà cho hắn.

Thiếu niên này ngẩn người, liên tục gật đầu. Hắn còn tưởng rằng Lý Uyên Bình đang hỏi về gia phả trong nhà nên vội vàng đáp: "Ta xuất thân từ Vương gia Toánh Hoa, là Huyền Tôn của Tiêu Kim Chân Quân, con trai của Nguyên Chân Nhân..."

Như thể bị ai đó tát một cái vào mặt, đầu óc Lý Uyên Bình ù đi, bàn tay vững vàng bỗng dưng run rẩy, lời nói này làm đầu óc hắn trống rỗng, bình ngọc đổ nước cả ra ngoài.

"Tiêu Kim Chân Quân! Tu sĩ Kim Đan!" Hắn sững sờ ngẩng đầu lên, không thể tin được nói: "Tiền bối... nói là... Huyền Tôn của Chân Quân, là con trai của Chân Nhân?!"