Tên tu sĩ áo xanh này có vẻ gian xảo, bước lên một bước với thái độ ngạo mạn. Lời nói của hắn khiến các tu sĩ Thanh Trì Tông liếc nhìn nhau. Lý Huyền Phong hơi cau mày, buộc phải giương cung.
Đám tu sĩ này phần lớn là đệ tử của Nguyên Ô Phong, việc chúng lấy người khác ra làm trò đùa không phải chuyện ngày một ngày hai. Phí Dật Hòa và các tu sĩ khác luôn tỏ ra rụt rè, lo lắng nhìn về phía Lý Huyền Phong khi nghe thấy vậy.
"Cạch..."
Lý Huyền Phong im lặng, giương cung vàng trong tay, hít một hơi dài. Ánh sáng vàng tụ lại, đan xen vào nhau, ngưng tụ thành một mũi tên vàng trắng.
Trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh của nô binh quần áo rách nát. Cây cung trên tay hắn căng đầy uy lực, tên nô binh kia đang bay trên không trung bỗng khựng lại, như cảm nhận được nguy hiểm, quay đầu nhìn về phía sau.
Thị lực của người tu hành vô cùng tinh tường. Hai người cách nhau cả trăm trượng nhưng như đối mặt trực tiếp. Khi Lý Huyền Phong chạm vào ánh mắt đầy oán vọng của nô binh, hắn cảm thấy có chút quen thuộc, lòng khẽ động, tay buông lỏng.
Mũi tên sáng rực lao vút qua trời, chỉ trong nháy mắt đã đâm trúng nô binh, khiến hắn như con chim bị gãy cánh, xiêu vẹo rơi xuống.
"Hay lắm!"
Tên tu sĩ áo xanh cười lớn, chăm chú nhìn mũi tên vàng trắng chói lóa rạch ngang bầu trời, nói thẳng:
"Mũi tên nhanh thật."
Gương mặt hắn trông hèn mọn, đôi mắt chuột ánh lên vẻ ranh mãnh, dáng vẻ bừa bãi của hắn khi mặc áo xanh khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn cười ngặt nghẽo, khiến những người xung quanh không khỏi quay sang nhìn.
Người có địa vị cao hơn đứng ở trước thì ngọc thụ lâm phong, mũi thẳng, nhìn nam tử cười ha ha ở bên cạnh có chút chán ghét, lạnh lùng nói:
“Hắn không chết!”
Phí Dật Hòa ở bên cạnh đợi đã lâu, vội vàng lấy lòng cười cười, cung kính nói:
“Thượng Tiên có chỗ không biết, cung pháp của huynh đệ ta đặc thù, chỉ cần trúng mũi tên này thì liền có cương khí nhập thể, không quá ba khắc sẽ biến thành huyết thủy.”
Vị tu sĩ Thanh Trì đứng đầu, dáng người cao lớn, cao hơn Phí Dật Hòa một cái đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Phí Dật Hòa một lúc, rồi đột nhiên vung tay áo.
"Bốp!"
Một cái tát này đánh cho Phí Dật Hòa lui về phía sau một bước, che mặt và liên tục xin lỗi, nam tử cao lớn cầm đầu lúc này đột nhiên xoay người, vẻ mặt tàn nhẫn một cước đá vào người gã tu sĩ gian xảo bên cạnh.
“Bành.”
Gã tu sĩ gian xảo hoàn toàn không phòng bị, ăn trọn cú đá này, bị đá bay xa một trượng, lăn lộn trên mặt đất vô cùng thảm hại.
“Sư huynh!”
Một cước này của nam tử cao lớn đột ngột xuất hiện làm cho một đám đệ tử Thanh Trì Tông phía sau đều hoảng sợ, một đám tu sĩ thế gia cũng nhìn nhau, không biết những đệ tử Tiên Tông này sao lại xảy ra nội chiến, từng người cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
"Sư huynh! Không được đâu sư huynh!"
Một đám đệ tử Thanh Trì Tông vội vàng đi lên khuyên, gã tu sĩ gian xảo không mảy may bận tâm, vỗ nhẹ lên dấu chân trên áo bào, cười ha hả nói:
“Một cước này của Ninh sư huynh có thể tính là vô cùng chuẩn xác, có phong độ của lão tổ năm đó.”
Vị sư huynh cao lớn tiến thêm một bước, gương mặt đầy vẻ dữ tợn. Hắn đứng sừng sững như cái bóng đen phủ xuống người gã tu sĩ gian xảo gầy yếu kia, túm lấy cổ áo hắn, kéo sát mặt mình, nghiến răng nói:
"Đặng Dư Chi... Ngươi tốt nhất là tên vô dụng thật sự, tốt nhất là ngươi đã bị công pháp làm tổn hại thần trí, giả vờ như vậy cả đời cho đến chết. Một ngày nào đó, nếu ta bắt được nhược điểm của ngươi, ngươi sẽ biết tay ta!"
Hắn vừa dứt lời đã đem nam tử kia ném xuống đất, rung rung áo bào trên người, bước đi với đôi giày vẽ tơ vàng , nhẹ giọng nói:
“Đi!”
Ninh sư huynh thoạt nhìn địa vị tôn quý, lời này vừa nói, một đám đệ tử Thanh Trì Tông cũng không dám thay Đặng Dư Chi lên tiếng, yên lặng cúi đầu đi theo phía sau Ninh sư huynh, cưỡi gió bay vào trong thành.
Chỉ còn lại Đặng Dư Chi một thân bụi đất, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi nằm rạp trên mặt đất, đám người chỉ có thể giả vờ như không thấy, vội vàng đi đối địch.
“Tính khí thật tệ.”
Đặng Dư Chi không chút hoang mang mà đứng lên, phủi nhẹ bụi đất trên người rồi lẩm bẩm một hồi, cúi đầu nhìn Lý Huyền Phong cầm cung trầm tư, mắng:
“Thật sự là vô dụng! Không chịu nghe lợi, cũng không sợ dẫn tới phiền phức sao?!”
Vì vậy hắn xoay người đi rồi nhảy vào trong thành để lại một đám người nhìn nhau.
“Lời này... Dường như có ý gì khác.”
Lý Huyền Phong nhìn chằm chằm bóng dáng Đặng Dư Chi đã đi xa, như có điều suy nghĩ:
“Ta đã từng gặp người này, lúc trước tới nhà ta chiêu mộ đã nói chuyện với lão tổ thật lâu... Chỉ sợ một màn vừa rồi có liên quan đến rất nhiều cuộc nội đấu ở Thanh Trì Tông...”
Hắn thu lại ánh mắt, trong đầu luôn hiện ra vẻ mặt lúc thiếu niên kia, sờ sờ trường cung trong tay, thầm nghĩ:
“Một mũi tên kia của ta ngoài mạnh trong yếu, chẳng qua là làm bộ một chút, địch của Thanh Trì Tông chính là bằng hữu của chúng ta, lưu lại một nhân tình sẽ không sai.”
Hiện giờ Lý Huyền Phong đã là Luyện Khí đỉnh phong, nói về tu vi thì hắn còn hơn hẳn đám đệ tử Thanh Trì còn non nớt kia, huống chi trong việc điều khiển cung tên, hắn chưa từng thấy ai vượt qua mình, nên tự nhiên có thể dễ dàng che giấu đám đệ tử Thanh Trì đó.
Hắn đeo trường cung lên, nhìn yêu thú đang chậm rãi rút lui, quay đầu lại nhìn Phí Dật Hoà, mở miệng nói:
“Như thế nào rồi?”
“Không sao cả!”
Phí Dật Hòa chịu một cái tát vô cớ, đã lén lau vết máu ở khóe miệng, dấu vết đỏ trên mặt cũng dần biến mất, hắn chỉ nhẹ giọng đáp:
"Người làm cá, ta làm thịt, cú tát này ăn cũng không sao."
-------------------
Đông Sơn Việt.
Đại điện của thành Mộc Lộc xa hoa lộng lẫy, ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu lên tường, hắt bóng đen kỳ quái như yêu ma quỷ quái, nhảy múa liên tục.
Điền Trọng Thanh cất kỹ các loại mộc giản trong tay, người hầu phía dưới vội vã đi tới, cung kính nói:
“Thưa đại nhân! Một nhóm quý tộc lại dâng biểu, yêu cầu đề bạt Lý Ký Man lên vị trí cao hơn… Họ nói đây vốn là ngày đã được thương lượng từ trước, không thể trì hoãn thêm.”
“Đưa đây.”
Điền Trọng Thanh thở dài, nhận bản tấu biểu từ tay người hầu, cầm bút khoanh vài vòng lên những dòng chữ trên biểu tấu.
Hiện tại, Điền Trọng Thanh tạm thời xử lý mọi việc ở Sơn Việt, ngòi bút đỏ rực không ngừng ghi chép. Thật ra, Đông Sơn Việt trước kia cũng sử dụng mực đỏ để phê duyệt, nhưng mới thay đổi trong vài năm trở lại đây.
Dù sao chủ mạch Lý gia đã dùng màu đỏ son để làm dấu, chính viện của các gia tộc khác dùng màu đỏ tối hơn để thể hiện nằm dưới chủ mạch. Sa Ma Lý nghe tin này vội vàng đổi con của mình thành màu xanh lục âm u và vẫn luôn dùng cho đến nay.
“Bảo bọn họ sửa lại những từ ngữ không thích hợp này, mấy ngày nữa lại đưa lên!”
Điền Trọng Thanh tùy tiện tìm một lý do đuổi bọn họ đi, trong lòng âm thầm sợ hãi.
“Không phải Điền Trọng Thanh ta muốn áp chế chư vị... Mà đây là ý của gia chủ... Trước khi giết hết một nhóm quý tộc, sao ta có thể để Lý Ký Man thượng vị?”
Trong lòng của hắn âm thầm thở dài, nhìn đại điện trước mặt đều được trang trí bằng vàng, có chút động lòng , hắn cũng đã giữ vương vị hơn nửa năm, cơ hồ có chút tham lam lưu luyến vị trí cao cao tại thượng này.
Ánh đen đuốc nhấp nháy trong điện được bao phủ bởi rất nhiều ngọc và vàng, đại điện này năm đó là hành cung của Mộc Tiêu Man, tạo nên màu vàng son lộng lẫy, tuy nhiên khi truyền đến tay Tề Mộc con của Mộc Tiêu Man thì đã bị cắt giảm đi không ít.
Sau đó, Lý Phi Nhược tiến hành cuộc đảo chính, xa giá của nhà họ Lý đã tiến vào hoàng cung, máu tươi nhuộm đỏ bậc thềm. Quý tộc tranh nhau giết hoàng tộc để lấy lòng nhà Lý thị.
“ Phong thủy xoay vần... Máu của đám quý tộc này sắp đổ xuống rồi...”
Điền Trọng Thanh mơ mơ màng màng nhìn màu mực vàng đỏ này như thể đó là máu, trong lòng lập tức bừng tỉnh, thu hồi những suy nghĩ kia lại, lại thấy ngoài điện đinh đang một tiếng, một nam tử dáng người khôi ngô đi vào.
Người này cao tám thước, lông mày rậm, dáng người vạm vỡ, trong tay cầm một chiếc búa lớn , trông giống như một tên cướp , chỉ cần một giây nữa là sẽ ném chiếc búa lớn đó ra và đập nát kẻ đứng trước mặt thành một đống thịt.
Điền Trọng Thanh vội vàng nhảy dựng lên, vội vã nghênh đón, cười nói:
“Vấn ca nhi! Tại sao ngươi lại đến nơi này? Chẳng lẽ là gia chủ đích thân tới ư?”
“Điền thúc hiểu lầm rồi”
Lý Vấn bề ngoài hung hãn nhưng tính tình lại ôn hoà hiền hậu, buồn bực đáp lại:
“Trong nhà đã điều Ngọc Đình Vệ tới thủ ở các nơi trong thành, gia chủ nói có thể thu lưới nên để ta tới áp trận.”
“Được được được!”
Điền Trọng Thanh cười ha ha, có chút lấy lòng nói:
“Vấn ca nhi, gia chủ có dặn dò gì không?”
Lý Vấn gật đầu, đáp:
“Gia chủ đã đồng ý, nếu việc này xong, con cháu Điền thị có thể trở về mười hai trấn.”
“ Tốt lắm! Tốt lắm!”
Điền Trọng Thanh lập tức mừng rỡ, Điền thị của hắn từ khi bị đuổi tới Sơn Việt để cân bằng thế cục đã càng ngày càng bị nhiều người xem thường, cho rằng là làm bạn với Sơn Việt, nghe được những lời nói móc này, hắn cực kỳ khó chịu.
Địa vị của đệ tử Điền gia tại Sơn Việt rất cao, nếu đặt ở Lê Kính trấn thì lại thấp hơn một bậc, mặc dù nhà mình có hai tu sĩ Luyện Khí nhưng không có chủ mạch hỗ trợ, nên thường bị người khác ngấm ngầm coi thường.
Đại nhi tử của hắn không đi qua Lê Kính trấn một lần, bị người trong trấn biết được đã trở thành trò cười, trở về phiền muộn suốt ba tháng, việc khiến Điền Trọng Thanh thở ngắn thở dài.
Huống chi tại nơi Sơn Việt này rời xa chủ gia, Điền gia lại là người có thực lực đệ nhất, Điền Trọng Thanh như đang đi trên lưỡi đao than lửa, ngày ngày nơm nớp lo sợ...
Bây giờ được Lý Uyên Bình hứa hẹn nên nhất thời mừng rỡ, ngay cả sự buồn bực vì làm đao kiếm cho Lý Gia sẽ đắc tội chúng quý tộc và Lý Ký Man cũng đều tan biến, trong lòng lạnh lùng nói:
“Trước kia còn lo không biết sau này ở Sơn Việt sẽ ra sao, nhưng giờ thì giết thôi! Giết cho đến khi đầu rơi đầy đất, rồi phủi mông rời đi, ai còn quản đám địa chủ này nữa?”
Lập tức truyền lệnh xuống, binh giáp trong cung liền đi chuyển, tất cả binh lính đều hành động, tiếng vũ khí vang lên loảng xoảng, cổng thành mở rộng, từng đoàn xe ngựa chạy ra khỏi cung, phi nước đại trên con đường vừa được xây dựng.
“Ầm ầm ầm...”
Tiếng động lớn như sấm nổ giữa các con phố, người dân Sơn Việt bị đánh thức khỏi giấc ngủ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, không biết chuyện gì đang xảy ra.
----------------
Ở một góc khác của Mộc Lộc trấn, mọi người đang ăn uống linh đình, tiếng hát vang dội. Lý Ký Man cau có ngồi ở vị trí cao, nhìn đám quý tộc bên dưới đang ca hát lớn tiếng, lòng đầy khó chịu.
“Đúng là đám mọi rợ… Đây là những trò gì thế này.”
Không thấy trò chơi đấu rượu, cũng chẳng thấy ai ngâm thơ , những chiêu trò mà Lý Ký Man học được bao năm nay đều trở nên vô ích. Bọn chúng chỉ biết hát xong rồi uống rượu ừng ực, khiến hắn vô cùng không thoải mái.
Đang nghĩ ngợi thì có một người thị tộc phía dưới đã say khướt tiến đến, cười hắc hắc, say nói:
“Đại vương, ngươi nói xem tên Lý Uyên Bình này ngày thường mặt tái nhợt, giống như không còn sống lâu nữa... Chẳng phải là sẽ có biến?”
Lý Ký Man chợt biến sắc, hắn ta vốn quen thuộc với chủ mạch, cũng thường xuyên coi đây là vinh dự, lại được Lý Uyên Bình tha cho, sự cảm kích và tôn kính trong lòng quả thực không thể nào nói nên lời, làm sao có thể nghe được lời này?
Huống chi lần trước còn tưởng rằng không ai biết được nhưng lại bị Điền gia lợi dụng, việc này vẫn còn rõ mồn một trước mắt, trong lòng Lý Ký Man đột nhiên rất sợ hãi, giận tím mặt.
“Phì!”
Lý Ký Man ném thẳng chiếc cốc rượu vào mặt người kia, khiến hắn bị đánh đến chảy máu, lăn xuống đất, rồi mắng:
“Gan ngươi to thật!”
Cả sảnh lập tức im lặng. Lý Ký Man vội đứng dậy, như thể đang giải thích với ai đó, hắn tiếp tục mắng:
“Đó là phong thái hổ đi như bệnh, ưng đứng như ngủ, các ngươi hèn hạ, làm sao có thể nhìn ra được?”
Vừa dứt lời, đám người xung quanh lập tức quỳ xuống, tiếng nhạc nhẹ nhàng cũng ngừng lại. Trong sân im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng kim rơi. Lý Ký Man lắng tai nghe, trong lòng bỗng giật mình:
“Sao lại có tiếng vũ khí va chạm?!”
Hắn vừa nói ra lời này, đám người phía dưới còn đưa mắt nhìn nhau, lại nghe một tiếng hét thảm.
“Rầm!”
Một đám binh mã mặc giáp trắng phá cửa mà vào, cầm đao binh, vẻ mặt nghiêm túc, nối đuôi nhau mà vào, nhất thời có mấy thị tộc nhảy dựng lên, mắng:
“Các ngươi là người phương nào, đây là nơi nào? Sao dám làm càn ở đây!”
Đám binh sĩ mặc áo giáp trắng này không để ý tới, mấy người thị tộc có tu vi trong người còn muốn phản kháng lại thì bị người cầm đầu dùng hai chiêu ấn xuống, nhìn đám người thị tộc này bị khống chế, Lý Ký Man ngơ ngác nhìn, khó có thể tin nói:
“Ngọc Đình Vệ?”
Trong điện chỉ còn tiếng kêu và cầu xin tha thứ, Lý Ký Man chỉ kịp hỏi hai câu, một đám người đã bị ép kéo ra ngoài như gió lốc, hắn ngơ ngác đi xuống, đột nhiên bản thân trở thành tư lệnh không quân.
May thay, tên dẫn đầu đội Vệ Ngọc Đình vẫn tỏ ra lịch sự, nhẹ nhàng cúi đầu nói:
“Công tử, đắc tội.”
“Đây là...”
Lý Ký Man bất ngờ như bị cướp sạch mọi thứ, giống như đang đi trên đường thì bị cướp giữa ban ngày. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì vài giây sau mới thốt ra được hai chữ.
Người trước mắt này chậm rãi chắp tay, ánh mắt sáng ngời, khoát tay chặn phía sau, đám Ngọc Đình Vệ đều lui ra ngoài chỉ để lại hai người, lúc này mới nói:
“Thưa công tử, Điền gia đã nộp lên viện tộc chính một xe đầy chứng cứ tội phạm. Các gia tộc ở Sơn Việt đều nằm trong đó. Tiểu nhân phụng mệnh đến bắt giữ.”
“Điền gia?!”
Lý Ký Man đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới hiểu vì sao chủ gia lại đột nhiên trở nên tuyệt tình như thế, hốc mắt lập tức đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Xem ra Điền gia mưu đồ đã lâu, không biết đã mưu đồ bao nhiêu năm, đây là muốn đem toàn bộ người của ta giết sạch để ta trở thành một con rối chỉ biết đóng dấu!”
“Nhưng bây giờ Điền thị thống lĩnh Sơn Việt, không có quý tộc thị tộc khống chế. Chỉ sợ sẽ xảy ra họa lớn! Gia chủ... Không thể!”
Hắn mang theo áo choàng vội vàng đi lên phía trước, Ngọc Đình Vệ nghe hắn nói xong giống như có chút chần chờ, thấp giọng nói:
“Việc này quả thật làm quá tuyệt tình, công tử có lẽ nên đi cầu xin gia chủ… Tôi nghe nói ngài ấy có ý định triệu hồi Điền gia về, nhưng Điền gia chần chừ không chịu, lại nhiều lần xúi giục dèm pha, nên mới trì hoãn đến giờ.”
“A! Đa tạ huynh đài!”
Lần đầu Lý Ký Man nghe được tin tức này, trong lòng lập tức vui mừng, mặt đỏ bừng, kích động đến mức mắt đều là tơ máu, nghiến răng nói:
“Đúng, chỉ cần Điền gia rời khỏi Sơn Việt trở về trong trấn, tất cả đều được giải quyết dễ dàng! Bất kể thế nào cũng phải khuyên bảo gia chủ... để Điền gia rời khỏi Sơn Việt, trở lại trong mười hai trấn kia!”
Hắn ở trong nhà nghiên cứu thuật trị quốc hơn mười năm, sao có thể nguyện ý làm một con rối? Bây giờ hạ quyết tâm, vội vàng mang giày vào rồi vội vội vàng vàng lao ra ngoài điện.
Ngọc Đình Vệ thấy bộ dáng lo lắng của hắn, chần chờ một chút, nhịn không được nhắc nhở:
“Huynh đài! Tôi nghe nói gia chủ đã đau đầu nhiều năm về việc sản lượng linh vật ở Sơn Việt, đã phái đội Vệ Ngọc Đình đi điều tra nhiều lần. Công tử nếu có lòng, có thể bắt đầu từ việc này!”
Mắt Lý Ký Man bỗng sáng rực, thông tin này đến như mưa đúng lúc trời hạn, khiến hắn vô cùng mừng rỡ, vừa gật đầu vừa lao ra ngoài, rồi bỗng dừng lại, quay đầu hỏi:
“Huynh đài, hôm nay huynh đã giúp ta rất nhiều, không biết có thể cho ta biết tên huynh là gì không?”
Tên lính Vệ Ngọc Đình cười lớn, trả lời:
“Tiểu nhân Trần Mục Phong, mấy ngày nay mới từ phường thị về nhà, sau này còn cần công tử chiếu cố nhiều hơn.”
“Trần Mục Phong.”
Lý Ký Man lẩm bẩm cái tên này, ghi nhớ trong lòng, rồi vội vàng cảm ơn, và hấp tấp chạy ra ngoài.