Nhìn Lý Ký Man vội vã ra khỏi điện, ánh mắt của Trần Mục Phong lướt qua đống hoa quả thừa, cốc vàng chén ngọc, rồi bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào vị trí ở trên cùng.
“Sơn Việt Vương chẳng qua chỉ là con rối mà thôi.”
Trong miệng hắn nói lời này, bước chân thì bất tri bất giác đi tới, đặt tay thon dài trên ghế dài được chạm khắc nhiều hoa văn mà không nói một tiếng.
Người của Trần gia từ trước đến nay đều có thiên phú tốt, tu vi hiện giờ của Trần Mục Phong đã là Thai Tức tầng năm, ngoại trừ mấy người dòng chính chủ gia thì không ai có thể đuổi kịp hắn, trong lòng hắn vẫn có chút tự phụ.
“Huyết mạch chủ gia cao quý, đương nhiên không so được, nhưng Điền Trọng Thanh và Từ Công Minh chỉ là người lớn hơn ta mấy tuổi mà thôi... Xét về thiên phú và xuất thân thì ai có thể so được với ta...”
Hắn còn trẻ và có tham vọng nên trong lòng tự nhiên có dã tâm vô hạn, chỉ chăm chú nhìn vào quyền lực trước mặt.
“Rầm.”
Trong lúc Trần Mục Phong đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế dài, bên ngoài, một nhóm tu sĩ mặc giáp trắng đột ngột kéo rèm bước vào. Một người cung kính nói:
“Thiếu gia, tất cả đã bị bắt giữ, ngài thấy thế nào…?”
Cánh tay của Trần Mục Phong như bị điện giật mà bật ra khỏi ghế, ho khan một tiếng, đáp:
“Đi thôi.”
----------
Lê Kính Trấn.
Lý Uyên Bình mặc cẩm y, cầm bút đỏ phác họa, trên bàn có chồng phiếu gỗ được xếp ngay ngắn, Vừa ngẩng đầu lên, hắn thấy Lý Vấn bước nhanh vào, quỳ sụp xuống cung kính:
“Gia chủ, Ngọc Đình Vệ đã khống chế được toàn bộ người của Sơn Việt, Lý Ký Man đánh xe một mạch bay nhanh đến trong trấn rồi.”
“Ừm.”
Lý Uyên Bình đáp, vuốt cằm im lặng không nói gì, Lý Vấn đứng dậy thủ ở phía dưới, Chỉ một lát sau, tiếng bước chân vội vã vang lên, một người đàn ông lao vào đại sảnh.
Người này có màu da nâu nhạt, mặc một bộ áo bào tráng lệ, hai tay nắm lấy áo bào sải bước nhanh đến trước mặt hắn, khuỵu gối xuống, buồn bã nói:
“Gia chủ, Điền thị lòng lang dạ sói muốn độc chiếm Sơn Việt, dùng nó làm chỗ dựa... Nếu chúng ta dung túng cho hắn chỉ sợ sẽ gây thành họa lớn!”
“Ký Man?”
Lý Uyên Bình khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
“Điền thị là mẫu tộc thúc mạch, trung thành như một, sao có thể nói ra lời này!”
Sắc mặt hắn không vui mà còn ẩn ẩn nét giận dữ. Hắn đẩy đống thẻ gỗ trên bàn ra. Chúng rơi lộp độp xuống đất, lăn tới trước mặt Lý Ký Man. Lý Uyên Bình lạnh lùng nói:
“Tội chứng của các bộ lạc Sơn Việt ở đây, mọi thứ đều có nhân chứng vật chứng! Ngươi có cái gì để nói!”
Những chứng cứ phạm tội này tất nhiên là do chính viện tộc thu thập, từng thứ đều là thật, chỉ có điều dùng danh nghĩa của Điền gia dâng lễ, Lý Ký Man tuy không biết nội tình nhưng biết được những quý tộc này là ai, căn bản không dám cãi lại, chỉ đau khổ nói:
“Gia chủ! Tuy rằng đám người ở Sơn Việt bạo ngược thành tính nhưng từ đầu đến cuối vẫn là kiềm chế Điền gia, nếu giết sạch sẽ như vậy, Điền thị một mình nắm quyền, Sơn Việt Quốc mặc kệ hắn xoay xở nhưng cũng là mầm mống tai hoạ a!”
“Ký Man đọc sử, Tưởng gia Vọng Nguyệt hồ dựa vào họ khác, cuối cùng chia năm xẻ bảy, bị Vu thị soán ngôi, vết xe đổ rõ mồn một trước mắt...”
Lý Uyên Bình bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ có chút dao động, thấp giọng nói:
“Ngươi muốn thế nào?”
“Xin gia chủ... triệu hồi Điền thị!”
Lý Ký Man quỳ rạp xuống, sắc mặt đỏ bừng, Lý Uyên Bình thấp giọng thở dài, nhìn qua người hai bên, trầm giọng nói:
“Tất cả lui xuống!”
Thế là một đám binh giáp sột soạt ui xuống, Lý Uyên Bình lúc này mới thở dài một tiếng, bước nhanh xuống dưới đỡ y đứng lên, ôn hoà nói:
“Ký Man, ngươi làm cái gì vậy! Ngươi là người Lý gia ta, đương nhiên Điền thị không thể so sánh!”
Lý Ký Man nhất thời phản ứng không kịp, thấy Lý Uyên Bình thấp giọng nói:
“ Điền gia có căn cơ sâu xa ở Sơn Việt khiến ngươi không duỗi tay chân được, ta đều nhìn thấy!”
Vẻ mặt hắn chân thành tha thiết, thành khẩn nói:
“Nhưng người Sơn Việt bạo ngược, tham lam hung ác, làm sao là thứ tốt đây? Nếu không trừ hai thứ này, Sơn Việt làm sao có thể rơi vào trong tay hiền đệ?”
Lý Ký Man cứng đờ mặt, trong khoảng ba hơi thở mới bùng lên tia lửa vui mừng, thất thanh nói:
“Gia chủ! Đây là... Gia chủ mưu tính sâu xa, ta còn xa mới kịp!”
“Ôi.”
Lý Uyên Bình kéo tay hắn, thân thiết kéo hắn đi lên bậc thang, trầm giọng nói:
“Điền gia có mối quan hệ sâu rộng trong tộc, lại không có tội. Nếu không có bộ tộc Sơn Việt để kiềm chế, làm sao có lý do mà điều Điền gia đi được?”
Lý Ký Man liên tục gật đầu, sau đó thấy Lý Uyên Bình cười nói:
“Ta đã chuẩn bị sẵn lệnh điều Điền gia trở về trấn, đêm nay qua đi, đàn sói chết, mãnh hổ dời, toàn bộ Sơn Việt đều trông cậy hiền đệ!”
“Gia chủ!”
Lý Ký Man rất cảm động, thấp giọng nói:
“Gia chủ suy nghĩ từng bước cho ta, ta lại hồn nhiên không phát giác... Rất hổ thẹn...”
Lý Uyên Bình lắc đầu, dặn dò:
“Một bộ phận tu sĩ quý tộc thì ta sẽ giữ lại cho ngươi sử dụng... Ngươi học trị quốc chi thuật hơn mười năm, kế tiếp thăng chức, chia ruộng đất, bảo vệ linh điền, nuôi thượng sĩ... Cũng không cần ta dạy ngươi chứ?”
“Tất nhiên là như vậy!”
Lý Ký Man vô cùng tự tin, kích động không thôi, đáp:
“Dùng công không bằng xử tội, kể từ đó áp giải một đám quý tộc đến trồng lúa, lại cho tiểu đệ chút thời gian bồi dưỡng tu sĩ, không đến năm năm, sản lượng Sơn Việt có thể tăng thêm hơn ba phần!”
Đây chính là câu mà Lý Uyên Bình mong đợi, hắn vui mừng khôn xiết, trò chuyện thân tình thêm một lát, rồi để Lý Ký Man lui xuống. Khi đến Lý Ký Man cúi đầu ủ rũ, nhưng khi đi, hắn ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.
Đợi đến khi hắn biến mất ở ngoài điện, nụ cười trên mặt Lý Uyên Bình chậm rãi biến mất, ngả người ra sau, lấy tay nâng trán, cầm lấy bút đỏ trầm tư.
“Lý Ký Man là người thông minh, hành động của Điền gia quá mức đột ngột, vì một mẻ hốt gọn một mẻ mà hành động quá quyết đoán, sớm muộn gì cũng sẽ hoài nghi đến đầu của ta... Không bằng chủ động nói rõ, hóa giải lòng nghi ngờ của hắn, còn có thể bán cho người ta một cái nhân tình...”
Hắn nhẹ nhàng gác bút đỏ lại, ho khan hai tiếng liền thấy một người đi lên, một thân ngọc giáp nhìn qua ổn trọng thành thật, quỳ một gối xuống, trầm giọng đáp:
“Báo gia chủ, mười ba thị tộc Sơn Việt dựa vào tội danh đã diệt hai nhà, bắt giữ chín nhà, còn lại hai nhà không hề phạm tội.”
“Ừm.”
Một số thị tộc Sơn Việt vẫn biết cách kiềm chế bản thân cho nên hai nhà may mắn sống sót, Lý Uyên Bình gật đầu, nhìn những hộp rương lớn cùng hộp gỗ phía sau lưng được mang lên, nhẹ giọng nói.
“Thu hoạch như thế nào?”
Trần Mục Phong báo lại danh sách linh vật rồi mới đáp:
“Tổng cộng có ba mươi năm viên linh thạch, tất cả đều ở chỗ này.”
Lý Uyên Bình bảo hắn đưa đồ xuống, ho khan một trận, âm thầm nghĩ:
“Đến lúc đó phái mấy khách khanh áp giải đồ vật đến Quan Vân Phong, tài chính trong nhà lại có thể tạm ổn định, trì hoãn thêm vài năm, [ Uyển Lăng hoa ] có lẽ có thể nở, hẳn là có thể tốt lên.”
------------
Phường thị Quan Vân Phong.
Gió lạnh thổi qua, trước cửa có cây cột đung đưa, lá cờ màu đỏ thẫm treo trên đó lay động, chữ ‘Lý’ giãn ra khiến nó khá nổi bật trên không trung.
Trên cánh cửa đen kịt có hơn chục vết giẫm đạp lưu lại, nhìn qua có chút gồ ghề, một nam tử trung niên cúi người khóm lưng, ngơ ngác ngồi ở trên ngưỡng cửa, kéo cằm nhìn qua.
Mãi đến khi một tu sĩ áo xám dừng chân, liếc hắn một cái, kêu to:
“Vân lão đệ, đan dược nhà ngươi còn có hàng không.”
Cửa hàng Lý gia vài ngày trước xuất hiện mười mấy bình đan dược, hàng đẹp giá rẻ dẫn tới mọi người tranh đoạt, không tới một ngày đã bán hết, thế cho nên mỗi tu sĩ đi ngang qua đều phải hỏi một câu.
“Sớm đã bán hết.”
Lý Uyên Vân ngẩng đầu lên, niệm một câu gì đó, người nọ vung tay áo lên rồi lẩm bẩm rồi đi.
Lý Uyên Vân cũng biết người này, hắn là tu sĩ Thai Tức thường đi vào trong phường thị, tu vi không cao, cũng không trêu chọc nổi Lý gia. Lý Uyên Vân mặc dù là phàm nhân nhưng cũng là dòng chính thế gia cho nên ít người dám động tới hắn.
Người này phẩy tay áo bỏ đi, Lý Uyên Vân thì tiếp tục cúi gằm mặt xuống trước bậc thang. Y hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi, vốn đã già, cha là Lý Huyền Lĩnh vừa chết nên hắn càng nhìn càng già hơn.
“Thế gia dòng chính lại phải làm công việc tùy tùng...”
Lý Uyên Vân đã từng khen ngợi tộc quy quản thúc tộc nhân này nhất, hiện giờ quy củ này quản đến trên người hắn thì lại lộ ra vẻ không còn sảng khoái như trước, chỉ nhìn chằm chằm người lui tới, không biết làm sao.
Đợi trong giây lát, rốt cục cũng có một tu sĩ mặc hắc bào dừng bước, chuông gió phía trước cửa leng keng vang lên, Lý Uyên Vân biết là tu sĩ luyện khí nên vội vàng đứng dậy cung kính nói:
“Mời tiền bối vào!”
“Ừm.”
Giọng nói của tu sĩ này khàn khàn, đội mũ rộng vành rũ xuống không thấy được gương mặt, âm thanh trầm khàn khiến Lý Uyên Vân không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.
“Hừ!”
Tu sĩ mặc áo bào đen này lạnh lùng nói một tiếng, Lý Uyên Vân vội vàng cúi đầu, đi theo vào trong phòng. Lý Thu Dương ở trong góc vội vàng ngẩng đầu lên, cười cười cung kính nói:
“Tiền bối trông hơi lạ, không biết là làm nghề gì?”
Lý Uyên Vân nghe xong giọng điệu này của Lý Thu Dương liền hiểu được hơn phân nửa là tu sĩ chính pháp Luyện Khí hậu kỳ thậm chí là Luyện Khí đỉnh phong, yên lặng rời khỏi một bước.
Tu sĩ mặc hắc bào làm động tác gật đầu, nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi lại nhìn quanh bốn phía giống như đang ước lượng giá trị của hàng hóa, diện mạo che giấu trong tấm lụa đen, mặc quần áo quái dị, trầm giọng nói:
“Nhìn xem vật này đi.”
Nói xong, y búng ngón tay làm lộ ra một viên ngọc châu đen nhánh, Lý Thu Dương vội vàng tiếp nhận, nhìn kỹ.
Ngọc châu này lớn chừng nắm tay, Lý Thu Dương đưa tay tiếp nhận chỉ cảm giác được tay hơi tê dại, có chút tối nên cái gì cũng nhìn không ra.
Lý Thu Dương nhìn một hồi cũng không phát hiện đầu mối gì, dùng linh thức dò xét, nghi ngờ nói:
“Linh vật này của tiền bối hiếm có, ta thật ra chưa thấy qua, cửa hàng nhà ta thu linh vật không nhiều lắm, kính xin tiền bối thứ lỗi... Có phải là linh vật cấp bậc Luyện Khí không?”
“Ha ha ha!”
Tu sĩ mặc hắc bào cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vỗ lên bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, Lý Thu Dương cùng Lý Uyên Vân sợ tới mức đều là sửng sốt, tu sĩ này nói:
“Mở cửa hàng, ngay cả linh vật cũng không biết được hết! Lê Kính Lý gia chỉ có trình độ này sao?! Buồn cười?!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lý Thu Dương nhất thời biến đổi, trong lòng giận thầm một trận, nghĩ:
“Xem ra là đến phá quán!”
Mặc dù người này lai giả bất thiện nhưng Lý Thu Dương vẫn nhẫn nại, ăn nói khép nép:
“Kính xin tiền bối đợi một chút, tiểu nhân đi mời chưởng quỹ... Kiến thức của hắn rộng rãi, nhất định có thể nhận biết vật này.”
Nói xong hai tay giao bảo châu này cho hắn, tu sĩ hắc bào này tựa hồ không sợ hãi, tiện tay thu hồi bảo châu, xua tay nói:
“Cút!”
Lý Thu Dương nhịn xuống, tu sĩ áo bào đen này tham lam nhìn một vòng, nhìn chằm chằm đồ đạc cùng linh vật trong cửa hàng, lầm bầm nỉ non.
Lý Uyên Vân yên lặng núp trong bóng tối không dám lên tiếng, mãi đến khi Lý Huyền Tuyên trên lầu đi xuống, cười khanh khách nói:
“Kẻ hèn Lý Huyền Tuyên, là chưởng quỹ của tiểu điếm, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa!”
Tu sĩ mặc hắc bào liếc hắn một cái, đặt viên bảo châu trong tay lên bàn, kiêu ngạo nói:
“Ngươi có nhận ra vật này không?”
Lý Huyền Tuyên vội vàng đi tới trước mặt y tiếp nhận ngọc châu kia, cẩn thận quan sát một hồi, cảm giác vô cùng quen thuộc, như có điều suy nghĩ, âm thầm nói:
“Lớn bằng nắm tay, cầm vào tay tê dại, rơi khỏi tay, đen nhánh, không ánh sáng, không màu sắc.”
“Hình như đã từng thấy miêu tả về vật này...”
Hắn suy nghĩ trong đầu, run lên như bị điện giật, tựa như có sấm sét nổ vang, trong lòng nghiến răng nghiến lợi:
“Thì ra là vật này...”
Ngọc chây này từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của Lý Huyền Tuyên, giống như hắn đã thấy miêu tả về ngọc châu này vô số lần, hắn ngủ lần nào cũng mơ thấy nó, cuối cùng cũng chỉ có thể thống khổ tỉnh lại, bóp nát mép giường trong tay...
Vật này nhìn qua là vô hại nhưng lại có thể nổ chết trưởng tử đắc ý nhất của hắn, khiến cho cả đời hắn phải rơi vào hối hận vô hạn, thế cho nên hắn rõ ràng chưa từng thấy qua nhưng lại có thể liếc mắt một cái nhận ra.
“Chưởng quỹ!”
Giọng nói khàn khàn của tu sĩ mặc hắc bào kia làm hắn bừng tỉnh, lúc này Lý Huyền Tuyên mới phát hiện mặt mình đầy mồ hôi lạnh, vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, tất cả thần trí trở về trong đầu, khắp cả người phát lạnh.
Hắn cầm tay áo lau mặt, kiềm chế xúc động muốn ném thứ này ra, mỉm cười, đặt nó lên bàn.
Tu sĩ mặc hắc bào dường như nổi lên sự nghi ngờ trong lòng, từ trong chiếc nón bắn ra một ánh mắt hung ác, nhìn chằm chằm Lý Huyền Tuyên, lạnh lùng nói:
“Đại nhân có nhận ra vật này không?”
Lý Huyền Tuyên duỗi người ra, trong lúc nhất thời không dám mở miệng, trong đầu hiện lên vô số ý niệm:
“Vì sao người này lại ở chỗ này... Xem ra là nhận ra vật này, vì sao như thế?”
“Đây là ý gì? Phường thị Tiêu gia... Có ai dám đập phá?”
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, ôn hòa nói:
“Thực không dám giấu giếm, mắt tại hạ không thấy được, thực sự không thể nhận ra...”
“Hừ!”
Tu sĩ mặc hắc bào này vỗ bàn đứng lên, đang muốn nổi giận thì liền thấy Lý Huyền Tuyên dừng lại, có chút chần chờ nói:
“Nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?”
Âm thanh nghẹn trong cổ họng, tu sĩ mặc hắc bào bất mãn nhìn về phía hắn, gầm lên một tiếng.
“Nếu ta nhìn không lầm, vật này thuộc tính lôi hỏa, thuật pháp bên trong vô cùng thần diệu, có lẽ có sức mạnh cực lớn.”
“Ồ?”
Tu sĩ hắc bào này có vẻ hơi kinh ngạc, ước chừng dừng lại một hơi, tựa hồ nổi lên hứng thú, trầm giọng nói:
“Chưởng quỹ thật là tinh mắt...”
Tu sĩ mặc hắc bào xoa góc mũ, hứng thú nhìn Lý Huyền Tuyên khiến hắn lạnh cả người, Lý Huyền Tuyên nhìn động tác nhỏ của hắn, cảm thấy giật mình, thấp giọng nói:
“ Điều này còn không dễ dàng? Nhà ta có bí pháp độc môn! Học thuật này liền có thể nhận ra linh vật, bảo vệ mình khỏi nguy.”
“Nói nghe một chút?”
“Tiền bối chờ một chút!”
Vì thế hắn bình tĩnh đứng dậy, đóng cửa lại, hai mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy bên ngoài cửa hàng có tu sĩ tranh chấp, mỗi người đều là nhân vật Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong, dây dưa không ngớt, đã có hai cửa hàng bị đập.
Trong lòng hắn lạnh toát, cười khanh khách quay đầu, tu sĩ mặc hắc bào kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, Lý Huyền Tuyên vội thấp giọng nói:
“Tiền bối có chỗ không biết, nhà ta có một thuật pháp gọi là [Thanh Mục Linh Đồng ], là đồng thuật thượng hạng, nếu là tiền bối ra giá cao, ta liền vụng trộm đưa cho ngài!”
“Thì ra là thế!”
Tu sĩ hắc bào lập tức mừng rỡ, công pháp bí tịch là khó có được nhất, đều ở các đại gia tộc, khó cướp được nhất, trong lòng âm thầm so đo:
“Mặc kệ hắn muốn bao nhiêu, trước tiên lấy công pháp này ra, đến lúc đó giết chóc náo loạn... Hai người, một người tạp khí, một người Luyện Khí sơ kỳ, cuối cùng không phải là rơi vào túi lão tử sao?”