Thanh Trì tông, Thanh Tuệ phong.
Lầu các nhỏ trên đỉnh núi đã nhiều lần thay đổi chủ nhân, nhưng vẫn đứng yên lặng giữa tuyết. Mặt trời vàng rực dần lên cao, ánh hào quang tỏa ra khắp nơi, trong lầu nhỏ, một thiếu niên áo xanh đang ngồi xếp bằng, tĩnh lặng hấp thụ linh khí.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Lý Hi Trị theo Viên Thoan nhập phong tu hành cũng đã hơn một năm, trên Thanh Tuệ phong linh khí nồng đậm, trước khi hắn đến Thanh Tuệ mới Thai Tức tầng ba, hiện tại đã chuẩn bị đột phá Thai Tức tầng bốn.
"Kẹt kẹt."
Viên Thoan trông có vẻ vừa mới trở về núi, áo quần chỉnh tề, tay áo bó chặt. Nàng nhìn vào trong lầu, thấy Lý Hi Trị vẫn đang yên lặng tu luyện như thường lệ, không khỏi gật đầu hài lòng:
" Hi Trị thật ngoan."
Năm nay Viên Thoan lại thu thêm một đồ đệ, là Viên gia đưa vào. Tuy trong lòng Viên Thoan có chút khúc mắc với Viên gia, nhưng vẫn nhận đứa bé này. Nhưng đứa trẻ lại quá bướng bỉnh, e rằng khó mà thành tài.
Trên tường lẳng lặng treo một thanh kiếm, là thanh kiếm Lý Xích Kính năm đó từng dùng, ánh mắt Viên Thoan dừng lại một hồi ở trên đó, Lý Hi Trị cuối cùng từ trong nhập định bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, cung kính nói:
"Sư tôn! Ngài đã trở lại."
Viên Thoan gật gật đầu, hỏi:
"Tu vi kiếm đạo sao rồi?"
“Đệ tử đã luyện thành kiếm mang, còn cách kiếm khí một đoạn.”
Lý Hi Trị có vẻ hơi lo lắng, trả lời với giọng điệu đầy áp lực:
"Trong tông luôn có người mộ danh mà đến, muốn tỷ thí với ta. Nếu không phải sư phụ ra ngoài đã đóng cửa sơn môn, chắc chắn đệ tử đã gặp rắc rối lớn.”
Viên Thoan mỉm cười:
"Tiêu gia bị tập kích, vài ngày trước đó ta đã quay về Khuẩn Lâm Nguyên một chuyến, làm chút chuyện, cuối cùng cũng an tâm một chút. Giờ ngoài kia hỗn loạn, ma tu hoành hành, ở ngoài quá lâu cũng không ổn.”
Năm xưa, Viên Thoan có thể một mình đứng vững trên đỉnh Thanh Tuệ, tìm ra con đường của riêng mình, đột phá lên Trúc Cơ. Khả năng nhìn nhận và quan sát cục diện của nàng vô cùng nhạy bén, nên vội vã trở về.
"Tiêu gia thế nào?"
Dù sao mẫu thân Tiêu Quy Loan của mình cũng là người Tiêu gia, Tiêu gia còn có thể tính là mẫu tộc của hắn, đương nhiên Lý Hi Trị rất quan tâm, vội vàng hỏi.
"Không sao."
Viên Thoan đáp lại một câu, gỡ kiếm trên tường xuống thưởng thức. Kiếm kia hàn quang lẫm lẫm, ngoan ngoãn du động trong tay nàng, nàng tiếp tục nói:
"Sơ Đình chân nhân đã đánh giá thấp sát ý của tam tông thất môn đối với Trần thị, bị Thiên Nguyên của Kim Vũ tông thiết kế vây ở Đông Hải, cho nên không kịp trở về viện trợ, Tiêu gia chịu thiệt không lớn không nhỏ."
"Tiêu gia là lá chắn của Thanh Trì ta, Ông Thượng Khê của Sơ Đình chân nhân là điểm mấu chốt. Bọn họ không dám vọng động, mất công như vậy chẳng qua chỉ là giết Trần Đào Kinh mà thôi."
Lời của Viên Thoan khiến hắn kinh ngạc, Lý Hi Trị chỉ yên lặng ghi nhớ trong lòng, đang muốn chen vào một câu, Viên Thoan lại đổi giọng, cười nói:
"Lý gia ngươi hẳn là không có việc gì, ta lúc ấy đang ở bên cạnh Quan Vân phong, đã đưa Thanh Tuyên Nhạc cho người Lý gia —— có thể giúp đỡ người nhà ngươi ba lần, ít nhất có thể giữ được tính mạng của hắn."
Lý Hi Trị vui mừng, liên tục nói:
"Đa tạ sư tôn!"
" Ngươi không cần cảm tạ ta làm gì."
Khóe miệng Viên Thoan giương lên, cười nói:
"Đây là Đạo Cơ của ta, cũng không phải thần thông, nhiều lắm chỉ là một chút trợ lực nho nhỏ, không tính là trợ giúp lớn gì."
Lý Hi Trị ngoan ngoãn nói vài lời hữu ích, thoạt nhìn tâm tình Viên Thoan rất tốt, nghe có chút hưởng thụ, đột nhiên hỏi:
"Lý Thông Nhai hẳn là không còn nữa!"
Trong lòng Lý Hi Trị còn có hỉ ý, bất ngờ không kịp phòng bị câu hỏi của nàng, lông tơ dựng đứng, gần như lập tức đáp:
“Hi Trị không hề nghe thấy tin tức gì…”
Phản ứng của Lý Hi Trị rất nhanh, nhưng cơ thể lại không thể che giấu được cảm xúc thật. Viên Thoan nhìn hắn chằm chằm, thở dài:
"Đáng tiếc."
Lý Hi Trị yên lặng cúi đầu, nhịn xuống bất an trong lòng. Hắn chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, làm sao lừa được Viên Thoan. Lúc này mới phản ứng lại, Viên Thoan đã lặng đi một lúc, rồi nói:
"Nếu như Lý Thông Nhai chưa chết, liên thủ với Trần Đào Kinh, chưa chắc đã không thể bảo trụ Quan Vân phong... Từ nay về sau sẽ càng ngày càng nhiều sơ hở, hy vọng phụ thân ngươi có thể che giấu thêm mấy năm."
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Lý Hi Trị, Viên Thoan liền an ủi:
“Cũng không cần lo lắng, ta nghe nói thúc công của ngươi, Lý Huyền Phong, đã xin phép nghỉ tại thành Ỷ Sơn để bế quan đột phá Trúc Cơ. Khi ông ấy thành công, sẽ là một trợ thủ đắc lực.”
Nghe đến đây, những thắc mắc đã đè nặng trong lòng Lý Hi Trị từ lâu liền trỗi dậy, hắn nhanh chóng chớp lấy cơ hội, hỏi ngay:
"Sư tôn! Tu sĩ họ khác ở Ỷ Sơn thành có tiền lệ đi về không? Nếu có, sao để trở về được?"
Viên Thoan hơi trì trệ, mặt lộ vẻ suy tư, thấp giọng nói:
“Trong tông môn từng triệu hồi các tu sĩ, nếu là đệ tử tông môn thì chỉ đi khoảng mười mấy năm là được gọi về. Còn những tu sĩ từ các gia tộc thì thường không cầm cự được lâu… Nhưng vẫn có tiền lệ được triệu hồi, khoảng từ năm mươi đến sáu mươi năm. Nếu có người trong tông môn giúp đỡ nói đỡ, có lẽ sẽ được trở về.”
Lý Hi Trị suy tư gật đầu. Viên Thoan ngẫm nghĩ thêm một lúc, rồi đột ngột đổi chủ đề, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi đã nghĩ đến việc sẽ chọn môn công pháp nào để tu luyện thành Luyện Khí chưa?”
Lý Hi Trị trầm mặc thật lâu, trong lòng hiện lên từng suy nghĩ, trái tim đập thình thịch, cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh cười nói:
"Trong tông, người tu luyện công pháp nào nhiều nhất, đệ tử sẽ tu luyện môn đó."
"A? Vì sao?"
Viên Thoan nhìn hắn thật sâu, Lý Hi Trị đáp:
“Người tu luyện càng nhiều, có lẽ con đường sẽ dễ đi hơn.”
"Kẹt..."
Viên Thoan chưa kịp trả lời, thì đột nhiên có tiếng cạch vang lên. Đó là tiếng cửa cổng ngoài mở ra. Sắc mặt cả hai người trong lầu liền thay đổi. Lý Hi Trị nhíu mày, còn Viên Thoan đã hiện rõ sự kinh hãi trên gương mặt.
Lý Hi Trị còn chưa sinh ra linh thức, tưởng sư đệ Viên gia đến thăm hỏi, mà linh thức cấp bậc Trúc Cơ của Viên Thoan đảo qua, lại phát hiện trong viện tuyết trắng bay bay, nhưng không có một bóng người nào!
"Sao có thể!"
Trong lòng Viên Thoan chấn động mạnh, có thể khiến nàng hoàn toàn không phát hiện được bóng dáng, lại có thể dễ dàng bước ra vào Thanh Tuệ phong giống như đi dạo, chỉ có một loại người duy nhất:
“Chân nhân Tử Phủ?!”
Viên Thoan biến sắc, sự kinh hãi trong lòng như dời núi lấp biển, trong nháy mắt pháp lực toàn thân cứng lại, chỉ lóe lên vài suy nghĩ...
Hai người với vẻ mặt khác nhau, người bên ngoài cất bước nhẹ nhàng, trong nháy mắt đã đến trước cửa lầu. Sau đó, người đó lột giày và đi vào một cách ung dung.
"Rầm..."
Tấm rèm treo trong lầu bị vén lên, một tu sĩ áo xanh, dung mạo tuấn tú, thắt lưng đeo ngọc, bước vào. Dù trên gương mặt anh ta là một nụ cười, nhưng đôi mắt lạnh lùng đến cực độ, nhìn thẳng vào Lý Hi Trị..
Viên Thoan đã dùng trận pháp để phong tỏa xung quanh, đại trận ngăn cách trong ngoài, không ngờ người này lại đi vào lặng yên không một tiếng động. Trong lòng Lý Hi Trị hoảng hốt, vừa định mở miệng hỏi thì phát hiện toàn thân cứng đờ, không thể cử động.
Cảnh vật trước mắt đột nhiên trở nên u ám, ánh mắt Lý Hi Trị đông cứng, nhìn thấy gương mặt kinh hãi của sư phụ, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo. Từng chút ý thức còn sót lại của hắn nhìn thấy đôi môi đỏ của Viên Thoan mấp máy, tạo thành hai chữ:
"Bộ Tử."
"Bộ Tử?"