Trước khi bọn họ lái xe đi, tôi cố tình đến gần giáo viên chủ nhiệm, đụng vào ông ta một cái, lén lút nhét một miếng ngọc từ trong túi vào túi của ông ta.
Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt nhìn tôi, sau đó vội vàng đi lái xe.
Tôi lắc đầu, nhìn theo bọn họ lái xe ra khỏi trường. Nhưng mới đi được khoảng trăm mét, đột nhiên lốp xe nổ. Không chỉ vậy, vô lăng như thể mất kiểm soát, lao thẳng về phía thân cây bên đường. Ngay khoảnh khắc sắp đ.â.m vào, xe đột ngột chuyển hướng, cuối cùng dừng lại an toàn trên đường. Quả thật là một phen hú vía.
"Tiếc cho miếng ngọc của mình."
Tôi hơi đau lòng.
Nếu không phải vì Phượng Doanh, tôi cũng không nỡ dùng miếng ngọc bài đó. Giờ xem như nó hoàn toàn hỏng rồi.
Một luồng âm khí xuất hiện bên cạnh, ngẩng đầu lên đã thấy Phượng Doanh chảy huyết lệ đứng trước mặt tôi, muốn giơ tay bóp cổ tôi.
"Huyền Ngọc, tôi đã bảo cô đừng có nhiều chuyện mà!"
Sát khí trên người cô ấy tăng mạnh, như thể không thể kiểm soát bản thân, muốn đưa những sát khí đó vào cơ thể tôi.
Nhưng ngay trước khi cô ấy ra tay, tôi lập tức lôi bùa chú trong túi ra, sát khí của cô ấy chạm vào bùa chú của tôi lập tức tan biến, hóa thành một luồng khói đen.
"Phượng Doanh, tôi sẽ cho cô một câu trả lời."
Nói xong, tôi nhanh chóng niệm chú, sau đó đánh bùa chú trong tay vào cơ thể cô ấy, muốn kiềm chế sự tăng trưởng của sát khí trong người cô ấy.
Nhưng tốc độ của cô ấy cũng rất nhanh, ngay khi tôi sắp đánh trúng, Phượng Doanh đã biến mất không còn dấu vết.
12
Triệu Thiến Thiến trải qua một hành trình kinh hoàng nhưng không gặp nguy hiểm đến bệnh viện.
Tôi đến thăm cô ta.
"Cô không còn thời gian nữa. Nếu không trả lại điểm số cho người ta, đây chỉ là khởi đầu thôi. Sau này cô sẽ trải qua những chuyện kinh khủng hơn, cho đến khoảnh khắc c.h.ế.t đi."
Có lẽ ngay cả sau khi c.h.ế.t vẫn phải mang theo lời nguyền.
Triệu Thiến Thiến quấn kín mít, nhưng đôi mắt đó vẫn lộ ra vẻ độc ác, vươn tay lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh định ném vào tôi.
Tôi tránh rất nhanh.
"Huyền Ngọc, chắc chắn là cô nguyền rủa tôi! Tôi đã nhờ anh trai kiểm tra rồi, cô đúng là người của Huyền môn. Có phải cô ghen tị với tôi nên đã đặt lời nguyền gì đó lên người tôi không!"
Vẫn là câu nói đó. Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Triệu Thiến Thiến, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô."
Nói xong tôi rời khỏi bệnh viện.
Mặc dù đã nói lời cứng rắn, nhưng mạng của cô ta tôi vẫn phải cứu. Ít nhất tuyệt đối không thể để cô ta c.h.ế.t trong tay Phượng Doanh.
Tôi lẻn vào trường học vào ban đêm, muốn tìm một số manh mối trong văn phòng.
Vì Phượng Doanh luôn ở trong lớp học này, mười phần thì tám chín phần cô ấy từng là học sinh ở đây. Chỉ là đã qua bốn năm rồi, chuyện này chắc chắn không tốt cho trường học, có lẽ không nhiều người biết. Vậy nên tôi chỉ có thể xem trong văn phòng có manh mối gì không.
Tôi lẻn vào văn phòng, tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy tấm ảnh của Phượng Doanh trong album trong tủ. Đó là bức ảnh chụp chung của cô ấy với một cô gái. Phượng Doanh cười rất chua xót, đôi mắt toàn là ưu tư.
Tôi vừa định lấy tấm ảnh ra ngoài, đột nhiên có người nắm vai tôi từ phía sau. Tôi theo phản xạ nắm lấy cánh tay anh ta, sau đó dùng sức quật xuống đất.
"Đệt!"
Đây là giọng nói tôi chưa từng nghe qua.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Bật đèn lên. Nhìn khuôn mặt đối phương, tôi có thể đoán ra người này là ai.
"Anh là anh trai của Triệu Thiến Thiến."
Tướng mạo của mỗi người sinh ra đã định, một gia đình có huyết thống thân tình thường có tướng mạo đặc biệt giống nhau, ít nhất tôi có thể nhìn ra ngay liệu bọn họ có huyết thống hay không.
Người đàn ông trước mặt chắc hẳn chính là anh trai mà Triệu Thiến Thiến nhắc đến.
Trước khi đến đây tôi đã cảm thấy có người lén theo dõi, chỉ là đối phương nấp trong bóng tối, tôi cũng không muốn đánh rắn động cỏ, muốn xem cuối cùng anh ta định làm gì. Giờ thì cuối cùng anh ta đã không nhịn được mà xuất hiện.
Anh ta ôm vai đứng dậy từ dưới đất, liếc nhìn tấm ảnh tôi đang ôm trong ngực.
"Tôi tên Triệu Chấp, sao cô biết thân phận của tôi?"
Tôi cẩn thận nhìn lại tướng mạo của Triệu Chấp.
Hoàn toàn khác với Triệu Thiến Thiến. Anh ta mang mệnh công tử nhà giàu thông minh giàu có. Tâm địa cũng khá thiện lương, ngoại trừ hơi khờ ra thì không có khuyết điểm nào khác.
"Theo dõi tôi để làm gì?" Tôi lạnh lùng mở miệng hỏi.
Lúc này Triệu Chấp mới dần thu lại nụ cười trên mặt:
"Những lời cô nói với em gái tôi ở bệnh viện, tôi đều nghe thấy. Sau khi em gái tôi về nhà trở nên điên điên khùng khùng, liên tục nhắc đến tên cô, vậy nên tôi muốn đến kiểm chứng. Không ngờ cô lại lẻn vào trườn, đương nhiên tôi muốn xem rốt cuộc cô định làm gì."
Tôi cười.
"Anh có thời gian theo dõi tôi, sao không về nhà xem cô em gái ngoan kia của anh bây giờ còn sống không."