Mưa vẫn không ngừng rơi.
Khi hạ nhân dọn đồ ăn lên, Hồ đại phu lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa băng bó xong vết thương cho Lạc Huyền Chu.
“Suýt chút nữa… suýt chút nữa là mất mạng rồi.”
“Hồ đại phu vất vả rồi.”
Tiêu Hàm Quang ra hiệu, người bên cạnh liền lấy từ n.g.ự.c ra một thỏi vàng.
Hồ đại phu mắt sáng rực, vội nhận lấy rồi c.ắ.n thử một cái.
Ta nói: “Nếu đã không còn nguy hiểm tính mạng, thì để Lạc công t.ử nghỉ ngơi cho tốt. Thế tử, mời theo ta.”
Trong phòng đã chuẩn bị sẵn cơm nước cho Tiêu Hàm Quang.
“Không biết thế t.ử thích ăn gì, chỉ làm vài món thường thôi, mong ngài đừng chê.”
Tiêu Hàm Quang lắc đầu: “Không đâu.”
“Vậy ngài cứ dùng bữa, ta xin cáo lui trước.”
“Khoan đã.”
Ta quay người lại, đối diện ánh mắt phượng đang dò xét của hắn.
“Hy Hoà huyện chủ lại ở đúng trang viên trên đường Huyền Chu về kinh, chẳng thấy trùng hợp quá sao?”
“Không trùng hợp.”
Ta bình thản nói: “Bởi vì ta cố ý ở đây, để làm lớp bảo hiểm thứ hai.”
“Mọi kế hoạch đều không theo kịp biến hóa. Dù ta có biết trước kế hoạch của bọn họ, sao biết được họ không thay đổi vào phút chót? Huống hồ trên đường bình phỉ, nguy hiểm muôn trùng, nếu Lạc công t.ử không giữ được mạng, thế t.ử còn có thể tin ta sao?”
Tiêu Hàm Quang nheo mắt:
“Nói vậy, những gì nàng nói trước đó, đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào?”
“Trên đời này không có kế hoạch nào nhất định thành công. Giống như trong kế hoạch của thế tử, e rằng cũng không có chuyện tự ý rời kinh. Với chức thống lĩnh Cấm vệ quân mà rời kinh thành, thế t.ử sợ là phải ăn đòn rồi.”
Nói xong, ta hành lễ, mỉm cười lui xuống.
“Thế tử, mời ngài dùng bữa chậm rãi.”
Khi ta quay về phòng của mẫu thân, bà đã tỉnh được một lúc.
“Trên trang viên có khách à?”
Ta kể lại mọi chuyện không sót chi tiết nào, sắc mặt mẫu thân dần trở nên nghiêm trọng:
“Hi Nhi, Lạc công t.ử đã vào trang viên nhà ta, thì phải chăm sóc cho chu đáo. Nếu hắn xảy ra chuyện, nhà ta e là sẽ gặp rắc rối lớn.”
Lạc gia là thế gia võ tướng, đại công t.ử c.h.ế.t trận, nhị công t.ử tuy còn sống nhưng hai chân tàn phế, tam công t.ử là nam nhân duy nhất còn khỏe mạnh.
“Mẫu thân, người yên tâm đi, việc này tuy có rủi ro, nhưng nếu Lạc công t.ử bình an, thì cũng là một mối ân tình với nhà ta.”
Mẫu thân gật đầu, thở dài:
“Hy vọng là thế.”
Trời dần ngả về chiều, mưa cũng dần ngớt.
Tiêu Hàm Quang cùng đoàn người của hắn chỉnh đốn yên cương, chuẩn bị hồi kinh.
“Hy Hoà huyện chủ, Huyền Chu tạm thời để lại chỗ nàng. Ta sẽ cho người báo với Lạc gia đến đón.”
Ta gật đầu.
Mẫu thân ra tiễn, hỏi:
“Tiêu thế tử, trời đã tối thế này rồi, sao không đợi đến mai hẵng đi?”
Tiêu Hàm Quang xoay người lên ngựa, liếc ta một cái:
“Ta còn phải về chịu phạt.”
Ta khẽ nhướn mày:
“Ngài đi thong thả.”
Một đoàn người ngựa rầm rộ rời khỏi trang viên.
Trước khi đi, để phòng kẻ đứng sau còn giở trò, Tiêu Hàm Quang để lại vài người trấn giữ trong trang, canh phòng nghiêm ngặt.
Chưa qua hai canh giờ, Lạc Huyền Chu bắt đầu phát sốt, có một tiểu đồng ở bên chăm sóc.
Đêm xuống, ta vừa định đi nghỉ thì có người gõ cửa trang.
Người giữ cửa ra xem, hóa ra là người của Lạc gia.
Lạc phu nhân dẫn theo con gái, gương mặt hoảng hốt vội vã.
Mẫu thân biết bọn họ lo lắng, liền cho người đón vào, đưa đến xem Lạc Huyền Chu vẫn còn nằm trên giường, rồi ân cần tiếp đãi, khuyên nhủ an ủi.
“Ta đã nghe Thế t.ử nói rồi, may mà… may mà có các người ở gần đây, nếu không con ta…”
Lạc phu nhân vừa nói vừa rơi nước mắt.
Khó khăn lắm mới dỗ được bà bình tĩnh lại, lại sắp xếp phòng cho người Lạc gia nghỉ ngơi, trang viên mới trở lại yên ắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thương thế của Lạc Huyền Chu vẫn chưa ổn, sợ dọc đường mệt mỏi khiến vết thương rách ra, nên Lạc phu nhân cùng tiểu thư nhà họ ở lại trang thêm ba bốn ngày, rồi mới đưa người về.
Lạc Huyền Chu tỉnh lại vào ngày hôm sau, dưỡng thương vài hôm thì thấy mình có thể đi lại, nhất quyết muốn tự mình lên xe ngựa, nhưng phụ thân hắn ta không cho, bắt phải để người khác khiêng lên.
Vị võ tướng vốn kiêu ngạo ấy, bị người ta bế lên, trên mặt hiện rõ vẻ ngượng ngùng đỏ ửng.
Lạc phu nhân nắm tay mẫu thân ta, mỉm cười nói:
“Giang phu nhân, chuyện mấy hôm trước ta nói, xin người hãy suy nghĩ kỹ thêm.”
Sau khi xe ngựa Lạc gia rời đi, ta hỏi mẫu thân đó là chuyện gì.
Mẫu thân chau mày, có chút lo lắng đáp:
“Lạc phu nhân muốn tác hợp con với Lạc tam công tử. Ban đầu ta cũng có chút động lòng, nhưng nghĩ đến võ tướng vốn sống giữa sinh t.ử vô thường, mà tam công t.ử lần này suýt mất mạng… thôi thì bỏ đi thì hơn.”
Ta mỉm cười: “Mẫu thân nói phải lắm.”
16
Khi trở về kinh thành, tin tức về việc Lạc Huyền Chu bị thương trong lúc dẹp phỉ, còn Thế t.ử Yến Vương là Tiêu Hàm Quang tự ý rời nhiệm sở ra ngoài thành, bị Hoàng thượng phạt mười trượng, nhanh chóng lan truyền khắp nơi, khiến triều đình xôn xao bàn tán.
Dù một người bị thương, một người bị phạt, nhưng rốt cuộc vẫn không động đến gốc rễ quyền thế của họ.
Tam hoàng t.ử dốc sức một phen, vậy mà thế lực phe Thái t.ử chẳng tổn hao chút nào, trong lòng liền tức giận, dần dần lạnh nhạt với mưu sĩ từng giúp y bày mưu lập kế từ tiền kiếp, cho đến khi y bước lên ngôi vị cao.
Trong lầu hát, sau khi Tiêu Hàm Quang kể chuyện này cho ta nghe, ta nói:
“Vậy e rằng không chờ được kế thứ ba nữa rồi.”
Kế thứ ba, là kế vu cáo Mạnh Hoán Ninh gian lận trong khoa cử.
Tam hoàng t.ử nay đã không nghe lời mưu sĩ kia nữa, dĩ nhiên kế hoạch tiếp theo chẳng thể thực hiện.
“Người này tâm kế độc ác, nếu không thể lôi kéo về phe ta, tốt nhất là nên nhổ cỏ tận gốc.”
Phe Thái t.ử rất nhanh đã phản công.
Đầu tiên là Phương gia, nhà mẹ đẻ của Tam hoàng tử, bị điều tra tội tham ô, hối lộ và mua quan bán chức.
Hoàng thượng hạ lệnh thanh tra, triều đình có không ít quan viên bị liên lụy, trong đó nhiều người vốn là tay chân của Tam hoàng tử.
Sau đó, vị mưu sĩ kia bị g.i.ế.c, hiện trường bị ngụy trang thành say rượu mà c.h.ế.t.
Những người mà Tam hoàng t.ử khổ công sắp đặt trong triều lần lượt bị nhổ bỏ, thêm vào đó mưu sĩ đắc lực nhất cũng c.h.ế.t, khiến y rối ren không kịp trở tay.
Tam hoàng t.ử lâm vào thế khó, mà ta thì lại được lợi.
Giữa lúc tranh chấp triều cục, Lễ bộ Thượng thư xin cáo lão hồi hương, ghế Thượng thư vì thế trống ra.
Thái t.ử sắp xếp mọi chuyện chu toàn, nâng đỡ phụ thân ta lên thay.
Phụ thân dự triều trở về, đổi một chiếc mũ quan mới, vội vàng vào từ đường thắp hương cho tổ tiên.
Mẫu thân cũng nói:
“May mà lúc trước chưa vội định thân, nay phụ thân con đã thăng chức, thành quan tam phẩm, thêm thân phận huyện chủ của con, thì con có gả cho con cháu vương hầu cũng xứng đôi!”
Đêm ấy phụ thân bày yến tiệc trong nhà, phụ hiền t.ử hiếu, một khung cảnh thật hòa thuận vui vẻ.
Sau bữa tiệc, ông gọi ta vào thư phòng.
“Nói đi, chuyện này là thế nào?”
Sắc mặt ông không rõ là vui hay giận:
“Khi nào con giấu ta mà đi theo phe Thái tử?”
Thái t.ử hiện nay là con trai của Tiên hoàng hậu, từ nhỏ đã được lập làm Thái tử, còn Hoàng thượng hiện tại đã lập Kế hậu và sinh ra Ngũ hoàng tử.
Dù địa vị của Thái t.ử lúc này vững như núi, nhưng trong sử sách, có mấy vị Thái t.ử được c.h.ế.t yên ổn đâu?
Thái t.ử nâng phụ thân ta lên vị trí Lễ bộ Thượng thư, chẳng khác nào tuyên bố với toàn triều rằng, Giang gia ta đã lên cùng thuyền với Thái tử!
“Thái t.ử là người kế vị chính danh, theo người kế vị, có gì không được?”
Ta dịu giọng nói: “Phụ thân, phú quý đều cầu trong hiểm cảnh, vận mệnh cả đời người chẳng phải chỉ được quyết định ở một vài bước ngoặt sao?”
Đời trước, đến tận khi ta c.h.ế.t, phụ thân vẫn chỉ là Lễ bộ Thị lang.
“Con lại còn dạy khôn ta sao!”
“Nếu phụ thân không bằng lòng, ta có thể sai người đến báo Thái t.ử điện hạ một tiếng…”
Ta lấy lùi làm tiến, phụ thân nhíu mày, ra vẻ trầm ngâm:
“Thôi, chuyện đã đến nước này, cứ để vậy đi, làm phụ thân đành cược cả Giang gia thôi!”
“Còn chuyện hôn sự của con…”
Ta nói: “Nữ nhi vừa lập được công lớn với Thái tử, phụ thân đã vội đem công lao ấy chia cho người khác sao?”
Phụ thân im lặng, hất tay áo bỏ đi:
“Tùy con vậy! Phụ thân không quản nổi con nữa!”
Từ hôm đó, phụ thân quả nhiên không còn thúc ép chuyện hôn nhân của ta, mà quay sang lo cho tứ muội tìm mối tốt hơn.
Trước kia, người được định cho tứ muội là công t.ử của Kinh Triệu Doãn, nhưng nay phụ thân thăng chức, nên cũng không muốn giữ mối đó nữa.
Tứ muội thì ủ rũ chẳng vui.